Editor: ÓcCá
Anh ta làm gì vậy.
Ôn Huyền thì thầm trong miệng: “Người này thật là, đem xe người ta thu xếp gọn gàng, là muốn người ta lên đường bình an sao?”
Tuy trong lời nói của cô có một chút oán trách, nhưng khóe miệng lại nhịn không được hơi hơi cong lên.
Mấy ngày nay càng ít thấy Lục Kiêu lui tới, đi sớm về trễ, Ôn Huyền muốn gặp anh một chút cũng không có cơ hội.
Tuy vậy ở đây dưỡng thương mấy ngày, cô đã thân quen với dì ở nhà ăn, Lý đại gia phòng thu phát, còn có đa số đội viên trong đội quản hạt, tạo thành một nhóm vô cùng náo nhiệt.
Thậm chí cả con chó săn nhỏ mới sinh không lâu kia cũng nhận biết cô.
Lúc Lý đại gia phòng thu phát biết cô chính là đại minh tinh trên TV, khỏi phải nói!
Người tinh ý như ông liền trợn tròn mắt.
Sau khi khiếp sợ, kinh ngạc và khó có thể tin, thì bắt đầu kích động bàn về vai diễn cung đấu của cô trong phim, nói đến chỗ hăng hái còn sinh động như thật, quơ tay múa chân, nước bọt bay tứ tung.
Cuối cùng còn để một người trong đội chụp cho ông và Ôn Huyền một tấm ảnh chung, lúc nào cũng cầm di động xem rồi cười không khép miệng.
Buổi sáng Ôn Huyền và Lý đại gia tập bài thể dục theo nhạc chim ưng con cất cánh bộ thứ tám trên đài của học sinh tiểu học, giữa trưa cơm nước xong xui vui vẻ đi ngủ một giấc, buổi chiều lại học làm bánh trà Tây Tạng cùng dì.
Mỗi ngày xem mặt trời mọc mặt trời lặn, mây cuộn mây tan, thời gian đều trở nên dài hơn, vừa bình yên vừa thích ý.
Đây là nhịp sống vô cùng thoải mái mà ở thành phố lớn hoàn toàn không thể cho nàng.
Trong nháy mắt, thời gian một tuần mau trôi qua.
Vết thương của cô đã khỏi hẳn, chỉ còn ở nơi này nhiều nhất là hai ngày.
Cô tính toán thời gian, cảm thấy ngày mai nên rời đi.
Vẫn luôn không gặp Lục Kiêu, cô đã không ôm hy vọng.
Lại nói cô chính là đại minh tinh, nào có chuyện cô chủ động đi tìm phương thức liên lạc với Lục Kiêu, đó không phải là tác phong của cô, tuyệt đối không phải.
...
Chín giờ sáng.
Ôn Huyền ngáp một cái, trên người mặc áo sơmi màu xanh sọc trắng rộng thùng thình, quần jean trắng rách lỗ, chân mang đôi AJ, vừa đẹp vừa nhẹ, hết sức sành điệu.
Từ trước đến nay cô làm việc và nghỉ ngơi không phải thực tốt, ngủ trễ dậy sớm, cũng may dì đã biết thói quen của cô.
Buổi sáng các đội viên ăn xong trước, cô và dì còn có Lý đại gia mới cùng nhau ăn.
Hôm nay Ôn Huyền ngồi xuống ghế dựa bắt đầu ăn cháo, khi đang lột quả trứng luộc trong nước trà đắt đỏ ——
Bên tai cô nghe Lý đại gia đỏ mặt tía tai thảo luận chuyện bát quái của nhà ai đó: “Ôi, các người có biết không, cô gái kia mới hai mươi mấy tuổi, nói gả cho người đàn ông hơn năm mươi tuổi là lập tức gả, người đó có thể làm cha cô ta đó! Chỉ vì số tiền kia!”
Dì ở nhà ăn húp một ngụm cháo, lúc này mới thổn thức nói: “Thật là đáng tiếc, tuổi còn trẻ như vậy, về sau lại phải đi hầu hạ người ta.”
Xưa nay Lý đại gia được xưng là bạn đường của chị em phụ nữ, lúc này đập bàn cảm xúc kích động hỏi Ôn Huyền: “Ôn tiểu thư cháu nói thử xem, có phải cô gái kia mù mắt rồi không, tôi nghĩ Ôn tiểu thư sẽ không bao giờ làm loại chuyện như này đâu!”
Nào ngờ.
Lúc này Ôn Huyền vừa sung sướng ăn trứng luộc nước trà, vừa không nhanh không chậm nói: “Thôi đi, cháu làm gì mà tốt như vậy, không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy năm sáu chục tuổi vẫn còn hơi ít, có ai hơn tám mươi hay không, trực tiếp đưa tang, để cháu có thể kế thừa tài sản?”
Vừa nghe xong lời này, Lý đại gia liền bị sặc nước miếng, quay đầu ho khan dữ dội: “……”
???
Ôn Huyền mím môi cười cười, trong mắt thì đang suy nghĩ.
Thế nhưng đúng lúc này, đột nhiên nghe dì ngồi ở đối diện nhìn về phía sau mình, kinh ngạc hô: “Ai nha, Lục đội trường! Cậu đã trở lại!”
Lời này vừa phát ra ——
Trong nháy mắt.
Giờ phút này ý cười ở khóe miệng Ôn Huyền lập tức cứng đờ……!