Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

chương 1550

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong ảo trận, giữa trời đất trắng xóa, một bộ váy đỏ tuyệt mỹ đặc biệt nổi bật, phiêu diêu trên khí trắng mờ mịt, chỉ có một bóng lưng, tóc dài tản ra, bồng bềnh khắp bầu trời.

“Liễu tỷ tỷ!”

Sở Trần kích động, hồ to xông lên.

Lúc bước vào trong một cánh cửa sáng kia, nội tâm Sở Trần lo lắng nhất, chính là Liễu Như Nhạn trong trận pháp.

Anh thật không ngờ trận pháp Liễu Như Nhạn vây ba tông, là phải trả giá cho mình.

Sở Trần thậm chí không dám tưởng tượng, sau khi cửa đại điện mở ra, võ giả ba tông bị nhốt trong trận pháp sẽ điên cuồng đuổi giết Liễu Như Nhạn như thế nào.

Có thể ở chỗ này nhìn thấy Liễu tỷ tỷ, đó không thể nghi ngờ là khát vọng nhất sâu trong nội tâm Sở Trần.

Sở Trần chạy như điên về phía Liễu Như Nhạn.

Nhưng mà, rất nhanh, đôi mắt Sở Trần toát ra tuyệt vọng, anh phát hiện, bất luận mình chạy như thế nào, đều không

chạy tới trước mặt Liễu Như Nhạn.

Dưới sự ngăn cách của ảo trận, anh và Liễu tỷ tỷ trước, vĩnh viễn đều cỏ khoảng cách mấy mét.

“Trận pháp chết tiệt này!”

Trên thực tế, trong nháy mắt Sở Trần nhìn thấy Liễu Như Nhạn, ngoại trừ kích động ra, trong lòng anh còn có một cảm giác, đó có lẽ chỉ là ảo giác.

Ở trong ảo trận, Sở Trần để cho mình thòi khắc đều duy trì thanh tỉnh.

Cho nên anh muốn đi qua nhìn một cái, nhưng hiện tại, bất luận anh đi như thế nào, cũng không cách nào tới gần Liễu Như Nhạn.

Điều này càng ngày Sở Trần không khỏi càng thêm lo lắng.

Anh nhịn khồng được thử nghĩ một chút, nếu một màn này là thật, có lẽ, Liễu tỷ tỷ cũng đang tìm kiếm thân ảnh của anh như vậy.

Sở Trần cố gắng làm tâm tình của mình bình phục lại, dùng sức mạnh tinh thần đi cảm giác trận pháp, khí tức lan tràn ra.

Hình ảnh phía trước đột nhiên biến đồi mạnh mẽ.

Một đạo thân hình khôi ngô, khuôn mặt dữ tợn, tay cầm trọng xích, ném về phía Liễu Như Nhạn: “Yêu nữ, là ngươi hại chúng ta mất đi cơ duyên, chết đi cho ta!”

Trạm Đông Sơn!

Trạm Đông Sơn cường thế công kích Liễu Như Nhạn, chỉ chốc lát sau, Liễu Như Nhạn đã bị thương khắp người.

“Lão thất phu, thả Liễu tỷ tỷ ta ra!” Sờ Trần phẫn nộ, hai mắt đỏ hoe, đột nhiên vọt tới, gào thét, muốn xé nát Trạm Đông Sơn.

Nhưng mặc kệ anh liều mạng như thế nào, chính là không cách nào tới gần nửa bước.

Sở Trần thậm chí còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Liễu Như Nhạn, tiếng cười nhe ràng của Trạm Đông Sơn.

“Liễu tỷ tỷ!”

Sở Trần cảm giác đau đầu muốn nứt ra, trong nháy mắt này, trời đất quay cuồng.

Ẳm!

Sở Trần ngã trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu mình.

Khí trắng mờ mịt xung quanh đang điên cuồng đánh về phía anh, đẩy thân thể Sở Trần, muốn đẩy anh ra ngoài…

Mắt thấy, Sở Trần sắp bị đẩy ra khỏi cánh cổng ánh sáng.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, kim bạc Sở Trần cắm trên người mình bỗng nhiên có tác dụng, chọc đau thần kinh Sở Trần.

Trong đầu Sở Trần theo bản nàng vận chuyển Đạo Môn Nhiếp Sinh Công.

Khí trắng dựa vào trên người anh giống như gặp phải kẻ địch nhanh chóng lui ra sau, sỏ’ Trần khoanh chân ngồi dậy.

Đều là ảo tưởng!

Đều là giả!

Tâm tình Sờ Trần trước nay chưa từng có bình tĩnh, giống như một tấm gương.

Đạo Môn Nhiếp Sinh Công bảo vệ dòng suy nghĩ của anh.

Trước mắt, Liễu Như Nhạn biến mất, Trạm Đông Sơn cũng biến mất không thấy…

Sở Trần đứng lên, trước mặt anh xuất hiện một con đường.

“Chẳng lẽ, cơ duyên bên trong đại điện, phải trải qua từng tầng khảo nghiệm, mới có thể đạt được?” Trong đầu Sở Trần theo bản nàng toát ra một suy nghĩ như vậy.

Cửa ải vừa rồi, Sở Trần suy nghĩ một chút, quy nạp nó thành “luyện tâm”.

Chì có nội tâm đủ cường đại, liền có thể đi ra cửa ải này.

Sở Trần hít sâu, sải bước dài, dọc theo con đường trước mặt một đường hướng bên trong, cuối con đường, lại là một cánh cửa sáng.

Sở Trần đầy cánh cửa ánh sáng đi vào, hình ảnh trước mắt lần nữa thay đổi.

Đây là một ngôi đại điện.

Bốn phương tám hướng, trên vách tường, khắc hoa vàn cổ xưa thần bí.

Mỗi một hoa văn, phảng phất đều đại diện cho một loại chiêu thức võ công.

Phân bố dày đặc.

Sở Trần chỉ đơn giản ngẩng đầu đảo qua, liền cảm nhận được hoa ván trên vách tường đại diện cho tuyệt học công phu cao thâm khó lường.

Đây thậm chí còn tốt hơn bất kỳ loại võ thuật nào anh đã học được.

“Những thứ này, chẳng lẽ chính là công phu thời đại võ giả cổ?” Ánh mắt Sở Trần bị hoa vàn trên vách tường hấp dẫn, anh có loại cảm giác, mặc dù trong đại điện không có cơ duyên khác, chỉ dựa vào hoa ván trên vách tường, anh ở chỗ này tu luyện 3 5năm mà nói, đi ra bên ngoại, chính là tồn tại vô địch.

Rất lâu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio