Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

chương 1594

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có một nơi cường giả Trung Quốc trấn giữ có thề một mình đấu với đàn cá mập, bọn họ không còn lo lắng chuyến đi tiếp theo sẽ xuất hiện bất kỳ nguy hiểm nào.

Trên thuyền lớn, Liễu Như Nhạn Thản thản nhiên cười: “Ngươi lại bắt làm tù binh không ít tiểu mê muội.”

Thậm chí có ánh mắt của cô gái căn bản không che dấu, cứ như vậy trần trụi nhìn chằm chằm sỏ’ Trần.

“Đều là khách qua đường mà thôi.” sỏ’ Trần nói: “Chờ thuyền vừa cập bờ, chúng ta cùng bọn họ cũng sẽ không có qua lại gì nữa.”

Sở Trần cũng không có hứng thú đi tìm hiểu người thuyền này.

Nhưng, khi biết có một người vùi thân trong bụng cá mập, nội tâm Sở Trần vẫn thổn thức một chút.

Đây chính là nhân tính.

Có người đi tới phía Sở Trần.

Người tới là Hà Vũ, người đi cùng cô tới là Lilisa.

Khoảng cách Sở Trần càng ngày càng gần, tim Lilisa đập

nhanh hơn, cô cảm giác mình tùy thời đều có thề bị người đàn ông Châu Á trước mắt mê hoặc.

“Tôi là Hà Vũ.” Thanh âm của Hà Vũ cũng cỏ chút khẩn trương, thoáng phát run, cô chưa từng đối mặt với cường giả như vậy, đây có lẽ chính là trưởng bối trong môn nhắc tới… cường giả khí tức cảnh đi.

Sau khi tất cả mọi người trên thuyền lởn đến đây, thuyền trưởng Smith vốn định thay mặt người trên thuyền đi cảm ơn Sở Trần, nhưng nghĩ đến thân phận Sở Trần là người Trung Quốc, mà Hà Vũ ở trong trận nguy cơ vừa rồi cho ông ấn tượng sâu sắc, cho nên liền nhờ Hà Vũ, đại diện toàn bộ người trên thuyền, đi cảm ơn sỏ’ Trần.

Sở Trần mỉm cười: “Không cần căng thẳng, tôi cũng không có ba đầu sáu tay, tôi tên là Sở Trần.”

“Sở Trần.” Lilisa ở một bên theo bản nàng hô một tiếng, yên lặng nhớ kỹ cái tên này, cô có trình độ trung quốc cơ bản nhất định.

“Cảm ơn anh, cứu tất cả chúng tôi.” Hà Vũ hít sâu một hơi, lên tiếng nói: “Nếu không, người trên thuyền chúng tôi, chỉ sợ đều phải chôn ỏ’ bụng cá mập.”

“Một cái nhấc tay mà thồi.” Sở Trần khoát tay áo, nhìn

thoáng qua Hà Vũ: “Cô cũng luyện võ? Cô là đệ tử của môn phái nào.”

Anh nhìn ra Hà Vũ có một chút nền tảng, nhưng, chĩ là võ giả hậu thiên bình thường.

Hà Vũ vội vàng trả lời: “Tôi đến từ Vân Các Môn, nằm ở một vùng sông nước ở Giang Nam, chưởng môn tên là Điền Hán Thu.” Hà Vũ biết rõ Vân Các Môn của mình chỉ là môn phải nhỏ, vội vàng nói ra vị trí cùng chưởng môn.

Chẳng qua, mặc dù như vậy, Sở Trần cũng chưa từng nghe qua.

Đương nhiên, Sở Trần sẽ không nói thẳng, mà là gật gật đầu.

Lúc này, thuyền trưởng đi tới: “Sở đội, tất cả mọi người đều an trí thỏa đáng.” Nhìn thoáng qua Hà Vũ, thuyền trưởng theo bản náng mở miệng nói: “Cô gái này rất tốt, vừa rồi nghe thuyền trưởng Smith nói, anh ta bấm còi cảnh báo chúng ta gặp nguy hiểm, để chúng ta chạy trốn, là bởi vì đề nghị cùa cô gái này.”

Liễu Như Nhạn không khỏi nhìn thoáng qua Hà Vũ.

Dưới loại tuyệt cảnh vừa rồi, còn có thể có suy nghĩ này,

hơn nữa biến thành hành động, có thể thấy được trên người cô gái này lóe ra một loại phẳm chất chói lọi.

“Tiểu Vũ muội muội, ta là Liễu Như Nhạn.” Liễu Như Nhạn mỉm cười mở miệng, những lời này của thuyền trường khiến cô càng nhìn cô gái này càng thuận mắt: “Ngươi gọi ta một tiếng Liễu tỷ tỷ là được rồi.”

Hà Vũ được sủng ái mà lo sợ.

Cô chỉ là đệ tử của một môn phái nhỏ, nhưng vị Liễu tỷ tỷ trước mắt này vừa nhìn đã không tằm thường, cô và nhân vật tuyệt đỉnh như Sở Trần đi cùng một chỗ, tuyệt đối là nhân vật đỉnh phong trong giới võ giả. Một tiếng Liễu tỷ tỷ này, Hà Vũ hô đến kinh hồn bạt vía.

Đương nhiên, giờ phút này Hà Vũ cũng không biết, một tiếng Liễu tỷ tỷ của cô, sẽ trực tiếp khiến đường vồ giả của cô có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

“Sở Trần, ta nhận tiểu Vũ làm muội muội, ngươi có phải nên tặng chút quà gặp mặt cho vị muội muội này của ta hay không.” Liễu Như Nhạn chớp chớp mắt.

Nghe vậy, Hà Vũ vội vàng lắc đầu: “Không khồng không, không cần đâu.”

“Liễu tỳ tỷ đều mở miệng, làm sao có thể không cần.” Sờ Trần mlm cười, đánh giá Hà Vũ một cái, bỗng nhiên xuất thủ, đặt ở trên vai Hà Vũ, một cỗ nội lực ấm nhất thời dọc theo lòng bàn tay Sở Trần tiến vào thân thể Hà Vũ: “Tôi truyền thụ cho cồ một môn nội cồng tâm pháp, nhớ kỹ quỹ tích vận công của dòng nước ấm này.”

Hà Vũ vội vàng ngưng thần nín thở, một lát sau, con ngươi toát ra chấn động mãnh liệt.

Cô tuy rằng võ học trình độ không sâu, nhưng cũng rõ ràng cảm giác được, môn nội công tâm pháp này không tầm thường.

“Công phu lợi hại nhất của Vân Các Môn là cái gì?” Sở Trần hòi một tiếng.

Hà Vũ vội vàng trả lời: “Là kiếm pháp.”

“Được, tôi hiện tại truyền thụ cho ngươi cô kiếm pháp này, tên là Thái Át kiếm pháp.”

Một môn nội công tâm pháp, một môn Thái Át kiếm pháp.

Đều là tuyệt học thời đại võ giả cồ đại.

Có thể nói, Hà Vũ gặp phải cơ duyên lớn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio