Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

chương 1642

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dẫn đội tới là Sở Tiểu Ngư cùng Vương Tái Tiên, tổng cộng có hơn hai mươi người tới, trong đỏ còn có vài thanh niên thôn Hồng Miếu, bọn họ quan tâm đến phiến đá Hồng Thần, đi theo tới, Sở Tiểu Ngư dẫn bọn họ theo, chủ yếu là, trong đó còn có một người là Miêu Y Y.

“Phiến đá ở đây.” sỏ’ Trần chỉ vào phiến đá Hồng Thần đặt ở trước mặt vải đen bao bọc.

Vương Tái Tiên dẫn người đi qua, hoàn toàn khống chế đám người Đỗ Lão Lục.

Miêu Y Y thì cùng mấy thanh niên hán tử đi tới trước phiến đá.

Một người trong đó tiến lên, hai tay nắm phiến đá, đột nhiên phát lực, khuôn mặt đều nghẹn đỏ, cuối cùng buông tha, buông tay ra, thần sắc toát ra một trận phấn chấn: “Quả nhiên là phiến đá Hồng Thần.”

Hóa ra là dùng chính mình không chịu nồi để phán đoán thật giả của phiến đá Hồng Thần.

“Trước tiên mang phiến đá Hồng Thần về đi.” Sở Trần mở miệng.

Thanh niên cảm thán: “Phiến đá Hồng Thần gần ngàn cân trọng lượng, muốn chuyến nó…” Thanh âm của thanh niên đột nhiên dừng lại, tròng mắt sắp lồi ra.

Sở Trần cúi người nhặt phiến đá Hồng Thần đặt trên mặt đất, một bàn tay, nhìn qua giống như nhặt lên một quyển sách, không tốn chút sức lực.

Mấy thanh niên trong thôn Hồng Miếu nhìn đều trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ đều biết rõ phiến đá Hồng Thần nặng bao nhiêu.

Trong nháy mắt này bọn họ cũng nhận ra nàng lực của sỏ’ Trần.

Khó trách Sở tiên sinh có thể trong thời gian ngắn như vậy liền lấy được phiến đá Hồng Thần về, Sở tiên sinh năng lực cao thâm khó lường.

“Mọi người từ nơi này chọn tuyến đường đi xuống núi, đường cũ trở về, tôi mang theo phiến đá đi đường núi thuận tiện một chút.” sỏ’ Trần mờ miệng.

Không ai có ý kiến.

Chì là, nhìn vị Sờ tiên sinh trước mắt này, một đám đều

xuất phát từ nội tâm khuất phục.

Mang theo phiến đá nặng ngàn cân, lại còn cảm thấy đi đường núi so với ngồi xe thuận tiện hơn.

“Tiểu Ngư Nhi, bọn họ thuộc về một đội mạo hiềm, vật phẩm trộm cắp không chỉ là phiến đá Hồng Thần, còn có những thứ trên mặt đất này.” Sở Trần dặn dò Tiều Ngư Nhi, thu thập những tang vật này lại, trả lại cho người mất, đồng thời điều tra rõ ràng chuyện về tiều đội mạo hiểm.

Đồng tử Sỏ’ Tiểu Ngư khẽ co rụt lại, ánh mắt nhìn chàm chú vào đám người Đỗ Lão Lục: “Bọn họ lại là tiểu đội mạo hiểm?”

Sau đó, Sở Tiểu Ngư nói cho Sở Trần biết, nhiệm vụ hắn sẽ đi Đại Lý chấp hành, chính là một tòa núi nồi tiếng của Đại Lý xuất hiện di chỉ võ giả cồ đại, sau đó bị tiếu đội mạo hiểm cướp đoạt, dẫn phát sự kiện đồ máu, hơn nữa còn có vật quan trọng bị mất, nếu như không phải thạch đá Hồng Thần bị trộm, hắn cùng Vương Tái Tiên hiện tại đã khởi hành đến Đại Lý.

“Trong khoảng thời gian này, tiểu đội mạo hiểm tương tự càng ngày càng nhiều, có người là vì không ngừng khiêu chiến, càng nhiều là tham lam, muốn dùng phương thức này mưu cầu tài vật, nói vậy sau lưng có hắc thủ thúc đẩy,

nếu không, tiều đội mạo hiểm không có khả náng trong một đêm như màng mọc sau mưa.” Vương Tái Tiên nói.

Sở Trần cũng không nói nhiều, cả nước thậm chí toàn cầu phạm vi đều có đù loại dị biến phát sinh, đối với võ giả mà nói, bỗng nhiên tiến vào một thời đại nguy hiểm cùng kỳ ngộ cùng tồn tại, rất nhiều người nội tâm sẽ không khống chế mà sinh ra đủ loại ý nghĩ, điều này cũng bình thường.

Mang theo phiến đá Hồng Thần đường cũ trở về, rất nhanh, Hồng Miếu đã gần trước mắt.

Sở Trần nhảy lên tiến vào.

“Sở tiên sinh.” Mọi người ở thôn Hồng Miếu thấy Sở Trần cầm phiến đá Hồng Thần đi vào, lúc này vô cùng kích động.

Tuy rằng bọn họ đã sớm nghe được tin tức phiến đá Hồng Thần đã tìm lại được, nhưng khi thật sự nhìn thấy phiến đá Hồng Thần mất mà khôi phục, vẫn là nhịn không được nước mắt lưng tròng, lấy Miêu Tùy Long dẫn đầu, nhao nhao quỳ gối trước mặt sỏ’ Trần, cảm ơn Sở Trần.

“Mọi người mời dậy đi.”SỎ’ Trần buông phiến đá Hồng Thần xuống, nâng Miêu Tùy Long dậy, đỡ ông ngồi xuống ghế bên cạnh.

Tâm tình Miêu Tùy Long cực kỳ kích động, nếu như phiến đá Hồng Thần tìm không được mà nói, ông còn có thề diện gì đối mặt với liệt tố liệt tông.

Trong miệng ông, không ngừng cảm tạ Sở Trần.

“Miêu lão, có một điều tôi muốn nói chuyên với ông.” Sau khi Sở Trần cân nhắc một hồi, trầm giọng mở miệng: “Có lẽ mọi người cũng không biết, vì sao rượu Hồng Thần để lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn dẫn phát sự biến dị của kiến. Kỳ thật, là đại khái hơn nửa tháng trước, linh khí địa cầu đã khôi phục…đơn giản mà nói, chính là hoàn cảnh địa cầu, xảy ra một vài biến hóa, dẫn đến rất nhiều thứ trước kia biến mất, sẽ dần dần xuất hiện, sau đó, còn xuất hiện càng nhiều chuyện không thể đoán trước, mười vạn đại sơn này, tai họa kiến độc biến dị chỉ là bắt đầu, sau đó chưa chắc sẽ không xuất hiện biến dị khác nữa.”

Nghe vậy, khuôn mặt của người dân thôn Hồng Miếu đều hơi đối màu.

“Đương nhiên, tai nạn biến dị như rắn, côn trùng, chuột, kiến mang đến chỉ là chuyện nhỏ.” Sở Trần tiếp tục nói: “Chúng tôi lần này sau khi trở về, sẽ trong thời gian ngắn nghiên cứu chế tạo ra một loạt thuốc giải độc, đến lúc đó thuốc giải độc cũng sẽ tiến vào mười vạn đại sơn, mỗi nhà mọi người, đều phải có thuốc giải độc, một khi phát sinh tai họa kiến độc biến dị tương tự, thuốc giải độc có thể bảo vệ tính mạng của mọi người, cho đến khi người của chúng tồi chạy tới.”

Dân làng thở phào nhẹ nhõm.

“Thiên tai có thể phòng ngừa, nhưng mà, nhân họa… đôi khi, không thể phòng ngừa.” Sở Trần quay đầu lại nhìn thoáng qua pho tượng Hồng Thần sụp đổ, trong đầu theo bản náng hiện lên hình ảnh nhìn thấy trên phiến đá Hồng Thần, anh ngược lại có chút tò mò, bộ dạng Hồng Thần thật sự, có phải giống như khắc trên pho tượng hay không.

Trong lòng Miêu Tùy Long cũng chần động, ông hiểu Sở Trần đang chỉ cái gì.

“Trộm đi phiến đá Hồng Thần chính là một tiều đội mạo hiểm, tổng cộng bảy người, trong đó có hai tiên thiên võ

giả. Khái niệm tiên thiên võ giả, chính phiến đá Hồng Thần nặng ngàn cân, bọn họ cỏ thế trực tiếp mang đi.” Sở Trần nói: “Có điều, may mắn chính là, mục tiêu của bọn họ không chĩ là phiến đá Hồng Thần, còn có bảo vật trong phạm vi mười vạn đại S0’n còn lại một phần thôn trang hoặc miếu thờ các nơi, nếu không, lần này, chúng tôi cũng rất khỏ tìm lại được phiến đá Hồng Thần.”

“Vậy bọn họ có bị bắt khồng?” Một người dân vội vàng hỏi.

Sở Trần gật đầu: “Tiểu đội bảy người, người cùng tang vật đều bắt được.”

“Vậy thì tốt.” Dân làng nhất thời thỏ’ phào nhẹ nhõm: “Nếu không, phiến đá Hồng Thần tùy thời còn có thể bị trộm.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio