Chốc lát. Tống Thiên Dương sải bước đi về phía cửa. “Ba thực sự không nên muốn …” Lâm Tín Bình cũng đột ngột đứng lên. “Ba từ trước tới nay đều nói một không nói hai.” vẻ mặt của Tống Vân cũng phức tạp không kém.
Không ai nghĩ rằng Sở Trần lại có thể an toàn trở về nhà họ Tống. “Có thể, những người ở Vinh Diệu Quyền võ quán sẽ đợi Sở Trần trước cửa nhà chúng ta.” Tống Tình đột nhiên lên tiếng. Người nhà họ Tống theo chân Tống Thiên Dương bước ra ngoài. Cửa nhà họ Tống đỏng chặt. Tống Thiên Dương đi tới, chậm rãi mở cửa lớn ra … Trước mặt ông, đèn xe vừa lúc sáng đèn đi tới. Bên trong xe. Tống Thu chân bỗng nhiên mềm nhũn ra, vẻ mặt khóc rống, “Chị ơi, em không xuống xe có được không?” “Còn không xuống xe, còn chờ ba ba qua mở cửa cho em sao?” Tống Nhan nói xong, đem cửa xe mở. Tống Thu vội vàng chạy theo. Sở Trần xuống xe, ba người cùng nhau đi về phía Tống Thiên Dương. Giờ phút này, trong lòng Tống Nhan không khỏi có chút hỗn loạn. Sờ Trần đã thực sự làm được điều đó và yêu cầu ba cô đích thân mở cửa để chào đón anh. Đây là điều chưa từng xảy ra của nhà họ Tống. Vẻ mặt Tống Thiên Dương rõ ràng rất khó nhìn, ông ta liếc mắt nhìn ba người bọn họ, sau đó xoay người bước vào. Người nhà họ Tống cũng lần lượt bước vào. “Sở Trần, tôi thật không biết đêm nay anh thật là điên hay giả vờ ngốc.” Tống Nhan trừng mắt nhìn Sở Trần một cái trắng bệch:”Tôi thật không thể ngờ ông ấy vẫn ra cửa đón chúng ta. Ba chúng ta còn đang đau đầu vì quyết định của Diệp Thiếu Hoàng. Bây giờ ước chừng có nguyên một bụng lửa.” Sở Trần sửng sốt, “Tôi còn không muốn phụ thân ra đón mà.” Nói xong, Sở Trần nhân tiện cũng liếc nhìn Tống Thu. Tống Thu trong lòng thực sự chết lặng. Đêm nay trận đánh tơi bời, cậu ta chắc chắn khó thoát khỏi. “Chẳng qua là Đức Phật tranh nhau một nén nhang, con người tranh nhau giọng điệu thôi mà”. Sở Trần dẫn đầu đi vào: “Tôi nhất định phải uống chén trà này.” “Uống trà?” Tống Nhan giật mình. “À đúng rồi, lúc tối anh rể cả có nói, Sở Trần ta nếu trở về, sẽ tự mình rót trà cho Sờ Trần.” Vẻ mặt Tống Thu càng thêm phức tạp: “Anh rể là người coi thường Sờ Trần nhất trong nhà chúng ta.” “Trong nhà chúng ta, có ai có thể coi trọng Sở Trần?” Tống Nhan hỏi ngược lại. vẻ mặt của Tống Thu giấu đi một dấu vết xấu hổ. Lời nói này vốn bao gồm cả hắn. Chỉ là đêm nay Sở Trần đánh Diệp Thiếu Hoàng và Vinh Đông một cách thô bạo vì chị gái cậu, điều này đã làm thay đổi ấn tượng về Sở Trần trong mắtTống Thu. Phòng khách. Ba người Sở Trần bước vào, người nhà họ Tống đều đang nhìn bọn họ. Sở Trần ngồi xuống vị trí gần nhất, đồng thời nờ nụ cười, nhìn Lâm Tâm Bình: “Anh rể, tôi đã trở vê. Lâm Tín Bình toàn bộ khuôn mặt co giật. Anh quay người đi, thầm nghĩ, ngươi trờ về mắc mớ gì gọi ta. Lâm Tín Bình vốn còn muốn ngậm miệng không nhắc tới chuyện kia, dù sao Sở Trần cũng là kẻ ngốc, nhà họ Tống sẽ không chủ động nhắc tới. Bất quá, Sở Trần vừa ngồi xuống chân trước, liền nhanh chóng nhìn hắn gọi. Hắn còn kém một bước nói thẳng, anh rể, đến giờ rót trà rồi. Vẻ mặt của Tống Vân ở bên cạnh cũng ngượng ngùng. Thật là xấu hổ khi để chồng tôi rót trà cho một kẻ ngốc.