Đi một chuyến đến đến tòa nhà Cửu Thành … sau đóthắng được một cái Dược phẩm Cửu Thành? Hồi lâu.
Tống Thu hai mắt như sắp lồi ra ngoài, khẽ nói: “Đấy chính là cái mà anh rể nói … đổ một chút mồ hôi sao?” Tống Thucó chút không thể tưởng tượng được, rốt cuộc Sở Trần tại tòa nhà Cửu Thảnh đã xảy ra chuyện gì mà lại có thể đoạt đưực Công ty Dược phẩm Cửu Thành, trở về với chỉ một chút mồ hôi. Đại sảnh im lặng một lúc.
Tống Thunhịn không được nhìn Tống Nhan, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc. “Chị ba, anh rể của em đã làm những gì tại tòa nhà Cửu Thành?” Hạ Ngôn Hoan nhìn cũng khó hiểu, có chút khó tin, nói, “Dưới cờ Liên Minh Tông Sư Cửu Thành có không ít thương hiệu công ty, trong đó có Công ty Dược phẩm Cửu Thành, chuyện trị sản xuất các loại thuốc đặc biệt để trị thương, hoạt động kinh doanh ở tỉnh Quảng Đông rắt suôn sẻ, thậm chí thị trường Thiền Thành cũng có thể chen vào. Dược phẩm Cửu Thành mặc dù không phải là sản nghiệp trụ cột của Liên Minh Tông Sư Cửu Thành, nhưng phân lượng của nó không hề nhỏ, bọn họ sao có thể từ bỏ Dược phầmCửu Thành để nhường người khác?” “Bởi vì một trong những vị minh chủ của Liên Minh Tông Sư Cửu Thành đã đánh cược với Sở Trần.” Tống Nhan nói, “Kết quả, Sở Trần đã thắng.” Đôi mắt của Tống Thu mở to đến tròn vo, “Minh chủ? Là vị minh chủ nào?” “Hình như tên là … Hoàng Phủ Hòa Ngọc.” “Sở Trần đã đánh bại Hoàng Phủ Hòa Ngọc?” Hạ Ngôn Hoan cũng sửng sốt, nểu như không phải câu nói này xuất phát từ miệng của Tống Nhan, đồi lại là Hạ Bắc, Hạ Ngôn Hoan khẳng định cảm thấy Hạ Bắc đang điên. Thể lực của gia tộc Hoàng Phủ ở Dương Thảnh ngay cả Hạ Gia cũng không thể so sánh, Hoàng Phủ Hòa Ngọc nhiều năm trước đã là tông sư đỉnh phong, Hạ Ngôn Hoan đương nhiên cũng đã từng được nghe nói qua. Đến giờ, Hạ Ngôn Hoan có lẽ đã vưựt qua cấp bậc tông sư. Một cường giả như vậy lại thua trong tay Sở Trằn? Sở Trầnthật sự mạnh như vậy sao? “Nếu như Hoàng Phủ Hòa Ngọc không nuốt lời, trong vòng ba ngày, chúng ta sẽ có thể đem tất cả các kênh cùng các nguồn lực khác của Dược phẩm Cửu Thảnh thay vảo đó.” Tống Nhan nỏi, “Tôi hy vọng nó có thể hữu ích cho Dược phẩm Bắc Trần.” “Lấy thân phận Hoàng Phủ Hòa Ngọc, tự nhiên không có khả năng nuốt lời.” Hạ Ngôn Hoan cảm thấy kích động, “Nếu như có thể nắm giữ các kênh của Dược phẩm Cửu Thành tại Thiền Thành, đối với Bắc Trần mà nói, nó tương đương với một thanh đao có thể bổ ra thị trường Thiền Thành. “Hoàng Phủ?” Tống Thiên Dương ở một bên khóe môi run lên,“Chính lả gia tộc Hoàng Phủ ở Dương Thành sao?” Hạ Ngôn Hoan gật đầu, “Hoàng Phủ Hòa Ngọc và gia chủ hiện tại của gia tộc Hoàng Phủ là anh em ruột.” “Xong.” Đáy mắt Tống Thiên Dương có chút tối sầm. “Gia tộc Hoàng Phủ và Ninh Gia đều thuộc hảng siêu cấp gia tộc, nếu hôm nay Sở Trần đánh bại Hoàng Phủ Hòa Ngọc, liệu có trực tiếp đắc tội đến gia tộc Hoàng Phủ không?” Tống Thiến Dương càng nghĩ càng hoảng, gia tộc Hoàng Phủ là sự tồn tại kinh khủng hơn gấp nhiều lần so với Hoàng Gia. Ninh Gia có thể trực tiếp dùng bạo lực chèn ép nhà họ Hoàng, nhưng nếu đối thủ đổi lại là gia tộc Hoàng Phủ, Ninh Gia có còn tùy tiện trợ giúp Tống Gia không? Chỉ trong vài giây, Tống Thiên Dương đã nghĩ tới kịch bản Tống Gia bị gia tộc Hoàng Phủ nuốt chửng. Toàn thân không tự chủ, bất giác run rầy. “Nhan Nhan, biểu hiện của Hoàng Phủ minh chủ đó khi các con trở về là gì vậy?” Tô Nguyệt thận trọng hòi. “Đường đường là minh chủ, lại bị anh rể đảnh bại trước mắt bao người, còn thua mất Công ty Dưực phẩm Cửu Thành, còn có thể có biểu tinh gì?” Tống Thu trợn to hai mắt, “Anh rểnóng lòng muốn quay về phòng, hẳn là dự định thu dọn đồ đạc chạy đi.”