“Nếu là nửa tháng trước, ai dám để nói Hoàng Gia thua trong tay Tống Gia.” “Ta đột nhiên nhớ tới Hoàng đại gia một lần kia đối với Tống Gia phong sát, nguyên
nhân gây ra sự tình ngày hôm nay, tựa hồ bắt đầu chính là từ một lần kia phong sát, mà lại, càng thêm không ai có thể nghĩ tới, người Tống Gia có khả năng lật tay thành mây trờ tay thành mưa, vậy mà là vị cô gia ở rể từng có tiếng đồ đần kia.” ‘Tống Thiên Dương quả là nhặt được bảo bối.” Giới kinh doanh Thiền Thành rung chuyển chỉ trong một đêm.
Ninh Tử Châu ngồi trước cửa sổ kính tại phòng tồng thống của khách sạn, trẽn tay cầm ly rượu đỏ, ngắm nhìn Kim Than City rực rỡ phía xa, trên mặt nở nụ cười. “Mặc dù mất một chút thời gian, có điều, nhiệm vụ cuối cùng cũng hoàn thành xuất sắc.” Ninh Tử Châu nóng lòng muốn rời khỏi Thiền Thành. Đầu tiên, anh ta không muốn gọi Sở Trần là thúc nữa. Thứ hai, đối với Ninh Tử Châu, trận chiến kinh doanh ở thành phố Thiền Thành này không có chút kỹ thuật gì, hoàn toàn dựa vào mạng lưới giao thiệp và nguồn tài chính của Ninh Gia, dùng một cách đơn giản nhát và thô lỗ, đánh tan Hoàng Gia. Mấy ngày qua, Ninh Gia cũng tổn thất không ít. Tất nhiên, sự khổng lồ của Ninh Gia mà nói, điều này nằm trong mức chấp nhận được. “Thiếu gia, ngày mai chúng ta sẽ trở về để tiếp tục công việc trước kia.” Một người đàn ông trung niên đứng sau lưng Ninh Tử Châu. “Đúng vậy, nếu không nhanh lên, chúng ta sẽ bị người khác ăn chặn.” Hai mắt Ninh Tử Châu sáng lên, đối với hắn mà nói, sân khấu Thiền Thành quá nhỏ. “Đúng rồi, còn có một tin tức khác.” Người đàn ông trung niên do dự một chút, nói nhò, “Tôi thảm dò được, hôm naySỜ Trầnxác thực đi tới Tòa nhà Cửu Thành, cũng đã gặp Hoảng Phủ Hòa Ngọc.” Nghe vậy, Ninh Tử Châu không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, trong mắt tràn đầy chờ mong, không nhịn đưực nóng lòng nói: “Như thế nào, Sở Trần rốt cuộc đã được dạy cho một bài học rồi, hahaha!” Ninh Tử Châu cảm thấy vui mừng không giải thích được. Dù không có thù oán lớn nhỏ gì với Sở Trần nhưng anh ta cảm thấy không vui khi đường đường là Thiên Nam thập đại thiếu gia lại phải gọi Sở Trần là Sờ Thúc ở nơi công cộng. Ninh Tử Châu cực lực bải xích mối quan hệ này. Anh ta không thể làm gì được Sở Trần, nhưng nếu nghe tin Sờ Trần bị dạy cho một bài học, anh ta vẫn sẽ rất vui mừng. Người đàn ông trung niên thấy Ninh Tử Châu trông vui vẻ như đang ăn mứt táo, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ, “Cái này … thiếu gia, sự thật lại ngược lại, Sờ Trần đã đánh đem Hoảng Phủ Hòa Ngọc đánh bại, hiện tại vị quyền si này, vẫn một mực đi theo Sở Trần đến Thiền Thành.” “Cái gì.” Tròng mắt Ninh Tử Châu đều như muốn lồi ra! Khó có thể tin. “Làm sao có khả năng?” Trái tim Ninh Tử Châu đột nhiên đập dữ dội. “Hoàng Phủ Hòa Ngọc, không phải đã vượt qua cấp bậc tông sư sao?” Ninh Tử Châu sửng sốt, một ý nghĩ nhanh chóng xẹt qua trong đầu, vô ý thức liền nín thở. “Nếu như là thật…” Ninh Tử Châu tự lẩm bẩm, “Với thực lực của Sở Trần, vừa vặn phù hợp điều kiện kia, nói không chừng… Sự kiện kia, Sở Trần có thể làm được.” Nghĩ đến đây, Ninh Tử Châu hai mắt chợt sáng lên, anh ta đứng dậy ngay lập tức. Người đàn ông trung niên dường như đả đoán được ý của Ninh Tử Châu, do dự một hồi, “Thiếu gia, ngày mai ngài có đi gặp Sở Trần không?”