Lúc này, một người phía sau vội vàng đi tới, chính là người nữ phụ Thất Thất trách tiếp đãi mấy người Sở Trần ở Vĩnh Dạ.
“Sở tiên sinh.” Thất Thất đi tới, con ngươi mang theo vài phần tôn kính nhìn Sở Trần, trong tay cầm chìa khóa: “Đây là Ninh thiếu gia bảo tôi mang chìa khóa xe tới cho mọi người, cậu ấy nói mọi người đều không có lái xe tới, trở về không tiện.”
Sở Trần nhận lấy chìa khóa: “Cảm ơn. Sau khi đám người Sờ Trần rời đi, giờ phút này Vĩnh Dạ đã trực tiếp nổ tung! “Tôi đã nhìn thấy gì? Trời ơi! Khó trách tôi vừa rồi cảm thấy quen mắt, chiến thần “Đáp án’, dĩ nhiên chính là đệ nhất công tử Thiên Nam ngày xưa, đại thiếu gia Ninh gia, Ninh Tử Mặc!” “Năm đó Ninh Tử Mặc một đêm biến mất, Ninh gia tuyên bố phái Ninh Tử Mặc ra nước ngoải rèn luyện, không nghĩ tới trong đó lại còn cất giấu một bí mật thật lớn như vậy!” “Ninh Tử Mặc sắp trờ về, thế hệ trẻ Dương Thành còn nhớ rõ cơn ác mộng lúc trước bị Ninh Tử Mặc trấn áp không?” …Từ cao ốc Quang Minh đến khách sạn Giang Ánh Đào mời ăn cơm khoảng mười phút đi bộ. Sờ Trần vừa lên xe, lập tức liền nói: “ Cậu muốn thông qua cô Đào đến điều tra tư liệu của Dương Tiểu cẩn sao?” Ninh Tử Mặc giật mình: “Xem ra không thể gạt được thúc, cháu quả thật có tính toán này, cho nên vừa rồi mới nói ra thân phận Giang tiểu thư trước mặt, khiến thúc càng thêm danh chính ngôn thuận đáp ứng lời mời của cô ta.” Ninh Tử Mặc hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Năm đó, Tiểu Cẩn cũng là một quyền thủ của Vĩnh Dạ, Vĩnh Dạ khẳng định có tư liệu về cô ấy, thậm chí, cuối cùng là ai dẫn cô ấy đi vân vân, tóm lại có một tia manh mối có thể xuất hiện, cháu cũng không muốn bỏ qua.” Sở Trần trầm tư. “Ta và cô Đào cũng chỉ gặp nhau một lần, vẫn là lúc quán bar của cô ta khai trương, Tiểu Bắc dẫn tôi qua, muốn cô ta giúp việc này, cô ta cũng không nhất định sẽ đáp ứng.” Sờ Trần nói: “Chờ lát nữa ăn cơm, ta tận lực thử một lần.” “Cô ta chủ động mời anh ăn cơm, ít nhất là có tâm tư giao hảo với anh, nếu anhmở miệng, em cảm thấy cô ta sẽ đáp ứng.” Tổng Nhan lái xe, thản nhiên nói. Khóe miệng Ninh Tử Mặc nhẹ nhàng giật một cái. Không khí dường như tràn ngập vị chua nhẹ. Dù sao, Giang Ánh Đào là người phụ nữ toàn thân tản ra lực hấp dẫn trí mạng sẽ làm cho người ta rất dễ sinh ra cảm giác nguy cơ. Ninh Tử Mặc vội vàng nhìn Sở Trần. Thời khắc mấu chốt, phải dựa vào Sở Trần tự mình giải quyết. Sở Trần trầm ngâm một hồi, vỗ mạnh đùi: “Vợ nói đúng!” Ninh Tử Mặc, “…” Xe rất nhanh đã đến đích, sơn trang Lâm Giang làm cho Sở Trần có chút ngoài ý muốn chính là, nơi Giang Ánh Đào dẫn bọn họ tới đây, thoạt nhìn cũng không giống khách sạn 5 sao xa hoa, ngược lại giống như nông trang, đương nhiên, phong cách trang trí nơi này cực kỳ có mị lực, nơi này cũng khá lớn, từ những chiếc xe trong đỗ xe mà xem, nơi này quả thật cũng không đơn giản. Giang Ánh Đào vừa mới xuống xe, quản lý sơn trang Lâm Giang liền đi tới, còn cách 10 mét khuôn mặt liền nở nụ cười: “Giang tiểu thư đại giá quang lâm, đêm nay phòng ghế tốt nhất giữ lại cho cô. Giang Ánh Đào một bên đi vào bên trong, một bên cùng Sở Trần giới thiệu: “Anh đừng nhìn nơi này không xa hoa như khávh sạn 5 sao, thức ăn nơi này so với tuyệt đại đa số 5 sao còn đắt horn, đương nhiên, hương vị cũng là giá trị lớn, đợi lát nữa anh liền biết.”