Đánh cược giữa Sờ Trần và Tiền lão gia, từ lâu đã được cả thành phố biết đến dưới sự thổi phồng và phổ biến của những người quan tâm, theo Dược Phẩm Bắc Trần chính thức treo biển thành lập, hai phương đánh cuộc cũng sẽ bày ra trên bàn, tùy thời có thể phân ra thắng bại. Nhưng thiếu gia Tiền thị không £ chỉ tới, còn được hai vị con rể m khác của Tống gia nhiệt tình tâng 1
ngửi được một mùi không tầm thường. Kế tiếp lạj có mấy đợt người, đồng dạng là không mời mà đến.
Diệp gia, Diệp Thiếu Hoàng. Thái tử gia tập đoàn Vinh thị, Vinh Đồng. Còn có mấy vị nhân vật lớn trong giới thương nhân Thiền Thành qua lại thân thiết với bọn họ, đều lá người không mời mà đến. “Chúc mừng Bắc Trần.” “Xin chúc mừng.” Tất cả mọi người bước vào câu dầu tiên là một giọng nói chúc mừng. Nhưng người có mặt càng nhận ra một mùi thuốc sủng tiềm ẩn đang ấp ủ… “Giờ lành đã đến, bắt đầu chuẩn bị cho lễ cắt băng khánh thành.” Sờ Trần kéo tay Tống Nhan, đi về phía trước. Ảnh mắt Lâm Tín Binh và Trương Kiếm liếc nhau một cái, không hẹn mà cùng đi lên, đứng ở một bên khác cùa Sở Trằn. “Lâm Tín Binh, Trương Kiếm, hai người hồ nháo cái gì!” Tống Tà Dương rốt cục nhịn không được, kiềm chế lửa giận, khẽ quát một tiếng. Lâm Tín Binh quay đầu lại, cười cười nói: “Cha, hôm nay là ngày cao hứng như vậy, ba người chúng con cùng là con re Tong gia, cùng nhau cắt bàng khánh thành Bắc Trần, nhất đinh sè trở thành một chuyện lý thú trong giới thương mại Thiền Thành.” Tống Nhan nhìn Sờ Trần, từ đầu đến cuối, Sở Trần đều không lên tiếng, Tống Nhan cha rằng, cải này cũng không giống tính tình Sờ Trần, người này chỉ sợ là đãng chờ ấp ủ động tác lởn gì đó. Nhưng một lão tổng khác của Bắc Trần đã nhịn không nổi nữa, Hạ Bắc cười lạnh đi lên: “Quả nhiên lả người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch, hai người các người có tư cách gì đứng ở vị trí nay?” Lời vừa dứt, Tiền Độ Thiệu cách đó không xa lại dẫn đầu nhẹ nhàng nở nụ cười. “Hạ thiếu gia uy phong thật lớn của.” Tiền Bộ Thiệu nhẹ nhàng cười nói: “Khi nào ngay cả chuyện Tống gia, Hạ thiếu gia cũng có thể quản.” “Con rể Tống gia Sở Trần, Lâm Tân Bình và Trương Kiếm cũng vậy, nếu hôm nay cùng cắt băng khánh thành, cùng xuất hiện, tương lai nhất định có thể trở thành một câu chuyện mọi người ca tụng trong lịch sử thương giới Thiền Thành.” Lúc này Diệp Thiếu Hoàng cũng mở miệng: ‘Tôi nghĩ, Tống gia khẳng định cũng vui vẻ chứng kiên một màn lịch sử này.” Hiện trường cũng có một vài phóng viên, lúc này tựa hồ cũng ngửi được mùi không tầm thường gì đó, nhao nhao giơ may quay trong tay lên, tập trung ở trên người Sờ Trần. Quyền quyết định cùa Tống gia nam ờ vị con rể ở rền này, điểm này, ở Thiền Thành đã không cỏn là bí mật gì. Vinh Đông cười nửa miệng nhìn Sở Trần, trong lòng vô cùng đắc ý- Lảm Tin Bình cùng Trương Kiếm đến, có lẽ không có tác dụng quyết định gì, nhưng thân phận đặc biệt cùa hai người, nếu lợi dụng, liền có thể ‘ác tâm’ Tống gia một chút, giống như hiện tại, trước mắt bao người, Tống gia nhất định không dám đem “chuyẹn xấu trong nha” khuếch đại, càng không dám đưa tin xấu tiểu cực khi Bắc Trần vừa mới treo biền, lựa chọn duy nhất của Tống gia, chính là nuốt vào một ngụm khi nghẹn khuất này, để cho ba vị con rể cùng nhau cắt bảng khánh thành. Vinh Đông quá móng chờ hỉnh ảnh đó. Sở Trần dừng bước, quay đằu lại, ánh măt đảo qua mấy người Vinh Đông, cuối cùng rơi vào trên người Lâm Tin Bình: “Thử cho tôi nói thẳng, Tiểu Bắc nói rất đúng, các người thật sự không có tư cách cắt băng khánh thành Dược Phẩm Bắc Trần.” Thanh âm ào ào vang lên.