Bây giờ Hoàng Giang Hồng cảm thấy rằng, ngoại trừ bức chữ này, mọi thứ khác đều là vẽ bậy, bao gồm cả bức chữ vừa rồi của Hoàng Ngọc Hài, bức chữ của hắn còn lâu mới có thể so sánh được. Hoàng Ngọc Hải như muốn hộc máu,niềm vui sướng của hắn ta chỉ thoáng qua chưa đầy một giây thì anh ta đã bị dội một gáo nước lạnh. Hắn không ngừng hít sâu, thần sắc biến ảo, âm trầm bất định, ánh mắt lơ đãng rơi vào bút tích phía dưới bức chữ, “Tống gia, Sở Trần.”
Hoàng Ngọc Hải nháy mắt cảm giác như bị sét đánh ngang tai, bất động không nhúc nhích. Thế mà lại là hắn! Hoàng Ngọc Hải đã phong bế chuyện xảy ra ờ quán bar Thiên Hàovào đêm qua, không ai sẽ dám nói ra, nhưng mà dù gì chuyện xảy ra đã khắc sâu trong tâm trí hắn. Sau khi quỳ xuống xấu hổ, đến ngay cả ý nghĩ muốn trả thù cũng phải dập tắt, bởi vì hắn không biết lai lịch của môn phái bí ẩn phía sau Sở Trần,dưới tình huống không nắm chắccó thể đối phó với Sở Trầnthì hắn không dám đi trả thù. Hắn đã gọi điện cho Diệp Thiếu Hoàng để tiết lộ tung tích của Sờ Trần, hắn là muốn lợi dụng tay chân của Diệp Thiếu Hoàng để biết được toàn bộ thực lực của Sở Trần, nhưng làm cho hắn phải thất vọng là Diệp Thiếu Hoàng nửa điểm động tĩnh cũng không có. Mà Sờ Trần, như thể bóng ma cuốn lấy hắnvậy, giờ đây lại xuất hiện ở trước mặt hắn trong hoàn cảnh này càng khiến sự tức giận của hắn tăng lên. Bức chữ này không ngợ là lại từ tay Sở Trần viết ra. Mặc dù bức chữ mà Hoàng Ngọc Hảilấy ra là do trưởng bối trong sư môn ban tặng, thế nhưng về phần giám định và thưởng thức hắn vẫn là có chút mắt nhìn. “Tống gia, Sở Trần?” Lúc này Hoàng Giang Hồng cũng nhìn thấy bốn chữ này, không khỏi sửng sốt. “Người nhà họ Tống, sao lại họ Sở?” “ông nội, Sở Trần này là con rể ở nhà họ Tống” Hoàng Ngọc Hải dừng lại một lúc, bổ sung thêm, “Tên này nổi tiếng ngu ngốc ở Thiền Thành, bức chữ này chưa chắc đã từ trong tay hắn viết ra.” Hoàng Ngọc Hải ánh mắt hơi sáng lên. Nhất định là như vậy. Để trở mình khởi thế, chắc hẳnSỞ Trầnđã mua một bức chữ với giá cao, giống như hắn là nhờ các vị trưởng bối trong sư môn đưa cho, có lẽ Sở Trần cũng đã làm như vậy. Đôi mắt của Hoàng Giang Hồng nheo lại. Thiền Thành tiểu ngốc tử, con rể ở nhờ? “Bức chữ này, không thể nghi ngờ là vô cùng tốt, nhưng thân phận của Sở Trầnchỉ sợ không đủ tư cách để treo lên.” Hoàng Ngọc Hảinhịn không được nói thêm một câu. Hoàng Giang Hồng nhìn Hoàng Ngọc Hải. Hoàng Ngọc Hải có chút chột dạ, vội vàng gục đầu xuống, bộ dáng cung kính nghe. “Ông nội đã nói rồi con cháu nhà họ Hoàng chúng ta không cần phải quá khiêm tốn.” Hoàng Giang Hồng nói, “Nhưng mà, con cháu nhà họ Hoàng, khi làm bất cứ chuyện gì cũng phải có chuẩn tắc. Người giỏi nhất sẽ giành được chiến thắng, ông không thấy bức thư pháp thứ hai nào viết tốt hơn so với bức của Sở Trần. Trước khi có bức thư pháp viết hay hơn Sở Trần xuất hiện, bất kể thân phận của cậu ta là gì, bức củaSỞ Trần sẽ được chọn là ‘Thanh’.” “Vâng, con đã rõ thưa ông nội!” Hoàng Ngọc Hải vội vàng gật đầu, “Con đã biết sai.” Sở Trần không biết, những chữ hắn viết ra đã được lão gia tử của nhà họ Hoàng nhìn trúng. Lúc này, hắn đã cùng Tống Nhan đến nhà hàng Điểm Tụ Lâu. Đây là một nhà hàng danh tiếng lâu năm ở Thiền Thành. “Sở Trần, anh một đường cứ hí hoáy dùng điện thoại làm gì vậy?” Tống Nhan không khỏi tò mò hỏi, cô chưa từng thấy Sở Trần nghịch điện thoại di động bao giờ. Sở Trần nói, “Anh đang cùng với Diệp Thiếu Hoàng tâm sự, để xem liệu chúng ta có thể khôi phục dự án hợp tác ba bên hay không. Anhthấy được cha em rất coi trọng dự án này.” Tống Nhan, “Ngậm miệng đi.”