Linh dược và ngân châm chẳng qua là vật che đậy. Hắc Vu Linh Xà, mấu chốt để giải độc thực sự là máu của chủ nhân con Linh Xà. Tống Khánh Hạc vẻ mặt bình tĩnh đem máu của mình bôi lên vết thương của Diệp Thiếu Hoàng, chốc lát sau,đem ngân châm gỡ xuống, quay người lại nói: “Nọc rắn trên người Diệp Thiếu gia đã
được loại bỏ.” Diệp Mẫu vui mừng khôn xiết, vội vàng đi tới. Diệp Thiếu Hoàng khẽ nhúc nhích ngón tay, đồng dạng cảm giác được, trên người tê liệt dần dần rút đi. Ước chừng năm phút. Diệp Thiếu Hoàng ngồi dậy, nhìn họ Tống bằng ánh mắt u ám. “Tất cả các ngươi cút đi.” Diệp Mau mụ vẫy tay. Sau khi đám người Tống Mục Dương rời đi, Diệp Thiếu Hoànglấy lại bình tĩnh, “Con nghi ngờ rằng con rắn đen đó là do bọn họ nuôi nấng.” “Nhưng mà, còn chứng cử thì sao?” Diệp Mẫu nói, “Bất kể như thế nào, độc trên người của Hoàng nhi là được bọn chúng giải, chúng ta không có lý do làm khó bọn họ thời điểm này. Bất quá, sự việc này chúng ta sẽ ghi nhớ lại. Hơn nữa, một khi con ra tay với bọn họ, đó chẳng phải sẽ đúng ý Sở Trầnrồi sao.” Đôi mắt Diệp Thiếu Hoàng một lần nữa lãnh mang lóe qua. Sở Trần! Chuyện này xảy ra, từ đầu đến cuối, đều có tên này xỏ xiên trước sau. Hơn nữa, cuối cùng người thu được lợi íchcũng chỉ CÓSỞ Trần. Một trăm nghìn nhân dân tệ tiền cảm ơn, và dự án hợp tác ba bên. Nhưng mà, từ lúc hắn bị rắn cắn đến giờ, Sở Trầntựa hồhoàn toàn đứng ngoài cuộc, liền ngay cả gọi điện thoại, cũng là hắn chủ động gọi điện thoại qua tìm Sờ Trần. “Anh em Tống Thiên Dương xảy ra mâu thuẫn, sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra.” Diệp Mầu nói, “Thực ra nếu hợp tác ba bên chúng ta gạt nhà họ Tống ra, chúng ta cũng sẽ phải chịu một số tổn thất. Hiện tại, lần nữa lại đẻ nhà họ Tống tham gia, thực ra cũng chỉ là để nối lạihợp tác ba bên trở lại quỹ đạothôi, dù sao cũng may là xảy ra chó cắn chó giữa bọn họ, độc dược trên người của Hoàng nhi mới nhanh chóng được giải trừ.” “Ta tin tưởng nhà họ Tống bây giờ việcđau đầu hơn cả chính là tin đồn của Hạthiếu gia và Sở Trần.” Diệp Mẩu tâm trạng vui vẻ, “Ta hiện giờ thực sự thấyhứng thú với nhà họ Tống, nhìn bọn chúng nội đấu, cắn xé lẫn nhau sẽ thú vị hơn nhiều so với chúng ta tự làm.” Diệp Thiếu Hoàng trầm tư một lúc rồi chậm rãi gật đầu. “Hoàng nhi, điều con nên quan tâmnhất bây giờ là lễ khai trương của Thiên Than Thành.” Diệp Mẫu nói với giọng nghiêm nghị, “Cha conmấy ngày gần đây đang chuẩn bị tích cực cho buổi lễ trọng đại này.Đến lúc đó, nhà họ Diệp chúng ta sẽ cử hai đội múa sư tử tham gia đoạt Thanh, một trong hai đội chính là sư phụ của em trai con, chính hắn sẽ đích thân ra tay.” Nghe vậy, Diệp Thiếu Hoàng vui mừng khôn xiết, “Thiền Thành võ quán không có một ngàn thì cũng có là tám trăm,nhưng có ai mà lại không phục Bôn Lôi võ quán, Lôi Đại Đồng!” “Có sư phụ Lôi Đại Đồng tự mình xuất thủ, buổi lễ đoạt Thanh liền không phải lo lắng rồi.” “Con trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, hãy cố nghỉ ngơi vài ngày.” Diệp Mẩu nói, “Giới kinh doanh Thiền Thành trước giờ luôn do nhà họ Hoàng dẫn dắt. Mấy năm nay nhà họ Diệp chúng ta phát triển không ngừng, nhưng so với nhà họ Hoàng thì vẫn kém hơn một chút, nghe nói người thắng cuộc trong lễ đoạtThanh sẽ được nhà họ Hoàng ban thường hậu hĩnh, mọi nhà đều mong chờ và dốc hết sức lực. Nhà họ Diệp chúng tanhất định phải thắng.”