Waiting Love You Me Again

chương 13

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai anh trai lớn của nàng nghe em gái lấy chồng xem ra còn mừng hơn cả nàng, trước ngày cưới bày tiệc quậy tưng bừng. Chỉ có người ngày mai làm cô dâu là chán nản nhốt mình trong phòng nhìn váy cưới.

Ước mơ ngày đó của nàng mai sẽ thành sự thật rồi, chuỗi ngày sau đó chắc chắn sẽ là ác mộng. Nhi biết hắn toan tính bức ép nàng thành vợ thế này chỉ là vui đùa nhất thời, cuộc hôn nhân này đảm bảo sẽ không đi đến đâu cả.

Nhưng dù có về làm vợ hắn nàng cũng không khuất phục đâu, nhất định phải làm cho Khả Phong còn tức hơn khi nghĩ sẽ kiểm soát được nàng. Và mới nhớ thì hắn ta gọi ngay.

Nàng nhìn điện thoại reo không thèm bắt máy. Lát sau chị giúp việc lại cầm điện thoại bàn lên gõ cửa…

- Cô chủ, cậu Phong gọi!

Cái gã chết tiệt đó di động không gọi được dám dùng đến cả điện thoại bàn. Nàng điên tiết cầm lấy hét ra lửa vào điện thoại…

~ Tui không bỏ trốn đâu khỏi cần kiểm tra!?

~ Anh đang ở trước nhà thấy tiệc đông người nên không vào. Ra gặp anh nhanh lên!

Uyên Nhi đơ ra, hắn ta ra lệnh cho nàng rồi tắt ngang xem nàng là con nợ của hắn chắc. Nhi trong lòng bực mình nhưng vẫn phải lôi thân ra ngoài cổng. Khả Phong chờ nhìn nàng vẫn còn mặc áo đầm trong nhà phong phanh nên nói…

- Sao không mặc áo khoát? Ngoài này gió thổi lạnh đó!

- Anh có gì nói lẹ lên không thì tui vô!

Hắn không phản ứng gì trước giọng điệu khó chịu của nàng chỉ bước đến cởi áo vest của mình choàng lên vai nàng. Hành động dịu dàng còn làm Uyên Nhi run hơn gió lạnh nữa.

Khả Phong giơ tay vuốt nhẹ má nàng làm nàng hết hồn né ngay có chút bối rối…

- Anh muốn gì nói đi!

- Em làm vợ anh nha Nhi!

Nàng kinh ngạc đến sững sờ. Vẻ mặt Khả Phong không giống đang đùa giỡn trêu chọc nàng. Hắn thật sự đang rất nghiêm túc nhưng nàng vẫn cho là hắn chọc tức nàng thôi nên cau có trả lời…

- Anh ép tui làm vợ anh chưa đủ còn đến chọc tui hả? Dù tui không muốn nhưng mai cũng thành vợ anh nè có vừa lòng anh chưa?

Khả Phong nghe tim hơi đau vì nàng vẫn chưa mở lòng hiểu tâm ý thật sự của hắn. Hắn biết là mình bày trò ép người ta nhưng vẫn mong nàng thật sự đồng ý một cách tự nguyện.

Uyên Nhi nói rồi thấy ánh mắt Khả Phong sa sầm có chút thất vọng, không hiểu sao hắn ta biểu lộ như thế khiến nàng run lên. Nàng đã nói quá đáng sao? Rõ ràng người quá đáng trước là hắn mà.

Rồi Khả Phong đưa tay ôm nàng lại, Nhi không chịu, giơ tay cản người hắn ra nhưng hắn ôm lấy ghì chặt…

- Em không mong ngày mai nhưng anh rất mong. Anh biết em không muốn nhưng hãy chấp nhận anh nha Nhi!

Nàng nghe cả người chết lặng. Nơi bờ ngực của hắn cũng đang nhịp tim dồn dập, cả tay hắn cũng có chút run rẩy giữ nàng.

Uyên Nhi thật không hiểu nổi và nói giọng nhẹ hẫn…

- … lẽ ra năm năm trước anh nên thế này mới phải. Tất cả đều sai lúc, sai chổ hết cả rồi!

Khả Phong khép mắt nhận thêm đòn trả đũa nữa của nàng cho tội lỗi hắn đã gây ra. Hắn biết mình không dễ gì được nàng tha thứ.

Uyên Nhi thì nghe sóng mũi cay xè chỉ đành mím môi lại. Nàng không biết mình đang trả thù hắn hay đang làm mình đau nữa. Khả Phong đã nói ra những lời như vậy, nàng biết hắn đang không đùa giỡn nhưng nàng không tin, vẫn còn hoài nghi lòng dạ của hắn.

Ngày đó hắn đã làm gì với nàng hỏi sao giờ đây nàng không áp đặt kí ức xấu xa đó cho hắn hiện tại.

Bỗng trong hàng rào nhà, hai anh trai cầm bia la lên ầm ỉ…

- Tưởng ai to gan dám đến trước nhà ôm cô dâu ra là chú rễ nhà mình.

- Mai cưới rồi hai đứa không chờ nổi hả?

Phong đành buông tay, nàng cố không để lộ khoé mắt hơi ướt. Anh hai vẫy tay gọi …

- Vào uống vài chai bia rồi về em rễ!

- Dạ thôi mai em uống bù sau nha anh hai, em muốn sáng mai tỉnh táo!

- Coi kìa! Vài chai thôi mà!

- Mai gặp hai anh, em xin phép!

Hắn trừ chối không làm hai ông anh say xỉn buồn nha, tiếp tục vào nhà ăn nhậu tiếp. Nàng mừng vì hai anh ra giúp cắt ngang tình hình căng thẳng đó của cả hai. Uyên Nhi lấy áo vest trả lại cho hắn khi Phong sắp lên xe…

- Áo của anh nè!

Hắn nhìn nàng, giữa cả hai có chút im lặng tuy chỉ chốc lát nhưng cảm giác dài thật dài. Khả Phong giơ tay cầm áo nhưng cũng cố ý cầm lấy cả tay nàng kéo lại. Uyên Nhi không rút tay ra chỉ ngẩn lên nghe hắn nói…

- Nếu tất cả đều sai thì anh sẽ làm theo cách của anh. Hi vọng em đừng trách sao anh đối xử với em như vậy!

Hắn nói bây giờ mới thật là giọng điệu ngang ngược, hung tàn của Triệu Khả Phong mà nàng biết. Nhi thấy run sợ trước kiểu hù doạ quen thuộc…

- Anh muốn làm gì?

- Định cầu hôn đàng hoàn để em toàn tâm toàn ý nhưng em đã cứng đầu tiếp tục không chịu thì anh sẽ cứ vậy ép buột em bên anh thôi. Chắc chắn em sẽ phải lại yêu anh thôi em yêu!

Khả Phong lấy trong xe ra bó hoa hồng đỏ dúi vào tay nàng vàkhom hôn lên má nàng một cái trước khi cầm lại áo đi về.

Uyên Nhi trơ ra như người đá đứng ngây ngốc ôm bó hoa. Một phút trước cả hai căng thẳng đối diện với tình cảm thật nặng nề thì một phút sau hắn ta lại dám ngang ngược doạ nàng như cũ.

Nàng nhìn bó hoa có mẩu giấy nhỏ:”Marry me!!!

—————-

Ngày trọng đại trong đời, Uyên Nhi bối rối không biết nên vui hay buồn nữa. Người nhà nàng đương nhiên hớn hở vui mừng rồi. Hôm nay nàng sẽ lấy chồng, nhìn cô dâu trong gương thật không thể thoát khỏi hồi hộp.

Nhi cố không nhớ thêm về chồng là người nàng rất ghét để tránh bản thân không chịu nổi sẽ bỏ chạy ngay lúc này. Về làm vợ hắn rồi nàng không biết bản thân sẽ khổ sở ra sao nên bấu chặt tay ba không chịu buông.

Khả Phong nhìn nàng khư khư không chuyển sang tay mình liền nhăn khẽ hơi lo cô nhóc này lại làm gì khiến mình đau tim. Cả thánh đường đều dồn mắt chờ đợi theo chú rễ cùng nhau ai náy hồi hộp.

Đám cưới giữa hai gia đình tài phiệt có tiếng rất đông người dự, ông bố của nàng không muốn bị xấu hổ đâu nên dúi tay con gái vào tay Khả Phong…

- Ngoan đi cục cưng của ba. Chăm sóc con gái ba thật kĩ nghe chưa?

- Dạ! Ba cứ yên tâm!

Hắn nói có chút thấp giọng đảm bảo làm nàng run rẩy. Xem như đến đây đời nàng tiêu rồi cố không rơi lệ sầu khi cùng hắn làm lễ tiếp trước cha sứ tại cung thánh.

Khả Phong nhìn mặt nàng phụng phịu đến đáng thương chỉ cười tà vừa lòng khi nghe nàng miễn cưỡng nói sau mình…

- …con đồng ý!

Nói ra lời này nàng thật khổ tâm. Nàng thề là nàng không hề muốn nói đâu nhưng chẳng còn lựa chọn nào cả. Chắc chẳng ai hiểu rõ nỗi lòng tơ vò đáng thương của nàng ngoài hắn ta.

Khả Phong thì không kiềm lòng được vì nàng ngoan ngoãn nói đồng ý mà không quậy tưng nên khom hôn ngay làm mọi người “ồh!” lên, con nít che mắt.

Cha sứ hết hồn nhìn cũng lúng túng…

- Từ từ đã hai con!

Má nàng đỏ ửng xấu hổ đẩy hắn ra sau đó mím chặt môi liếc giận dữ. Khả Phong chỉ đáp lại bằng nụ cười nửa miệng tà ác.

Cả nhà hai bên đều vã mồ hôi vì xem hai đứa làm lễ thật ly kì. Cuối cùng mang đôi nhẫn vào vừa tay nhau Uyên Nhi run rẩy cảm thấy như xiềng xích chính thức kiềm giữ mình rồi.

- Nhân danh chúa ta tuyên bố hai con là vợ chồng. Giờ chú rễ có thể hôn cô dâu!

Uyên Nhi cắn lấy môi dưới cố ý không thèm ngẩn lên. Hắn không quá phiền lòng khi khom xuống nâng cằm hôn lần nữa.

Mọi người vỗ tay ầm ỉ chúc mừng, sung nhất có lẽ là hai ông anh của nàng. Nàng xấu hổ trước mặt rất nhiều người mà hắn ta vẫn hôn rất kĩ lưỡng không cho là qua loa vì làm lễ.

Cuối cùng chẳng còn tí son trên môi, nàng thành vợ của hắn không có đường thoát khỏi tay hắn. Louis buồn bã vẫn nhìn Nhi đi ra với Khả Phong. Xem như tình cảm chưa nói sẽ mãi không thể nói ra. Nếu có thể nói ra biết đâu Louis có thể thấy khá hơn nhưng Nhi sẽ vô cùng khó xử.

Tiếc là mọi chuyện đã định hết, Nhi dẫu có biết cũng đã giả điên như không biết rồi còn đâu.

Tiệc cưới phải nói là hoành tráng đến choáng váng đông “ngộp” người. Nào là khách bên nhà nàng, đối tác của ba và hai anh, thêm khách nhà chồng, đối tác của ba chồng và chồng.

Uyên Nhi chỉ biết cười đến cơ mặt muốn đơ đơ không biết ai với ai cả. Có thể nói hai nhả môn đăng hộ đối không có gì để chê cả ai cũng chúc mừng nhiệt liệt. Tất nhiên chỉ trừ cô dâu miễn cưỡng nhưng không ai biết cả, còn lại đều vui vẻ.

Đi cạnh nhìn Khả Phong vui nàng chỉ tức muốn chết vì hắn đã thành công khi “chơi nàng” vố lớn này. Nhưng kẻ ác độc, ép cưới người ta vẫn rất ngọt ngào lấy nước cho nàng khi cả hai phải tiếp khách…

- Em mệt lắm không? Hay ngồi nghỉ chút đi!

Uyên Nhi bối rối nghe hắn hỏi quan tâm như thế thật không biết nên ngoan ngoãn hay là nổi cơn cứng đầu chống đối lại hắn. Song trong tiệc toàn là những người thượng lưu biết hai nhà, nàng cũng phải giữ thể diện cho mình chứ.

- Em không sao, em phải tiếp khách với anh chứ nếu không người ta lại không biết cô dâu chạy đâu mất nữa!

Hắn chỉ đáp lại bằng nụ cười hiền làm tim nàng bay nhảy lung tung trong ngực. Nàng là vợ hắn, hắn thành chồng nàng rồi mọi thứ vẫn còn hơi choáng váng thì phải.

Khả Phong luôn ôm hờ hông nàng không xa nửa bước, mặt tươi tỉnh vui như muốn tất cả mọi người biết nàng là của mình rồi.

Cuối cùng một vị khách đến khi tiệc đã diễn ra một nửa làm nhiều người nhìn.

Uyên Nhi không vui khi thấy Linh Diễm đến. Cô ta có thiệp đàng hoàn, gã chết tiệt đó dám mời bạn gái đến đám cưới luôn thật coi thường nàng.

Uyên Nhi phút chốc hơi run, hắn ép cưới nàng như chạy đua thì có chia tay bạn gái chưa nhỉ? Mà ngoài Linh Diễm, Uyên Nhi không thể đoán nổi hắn còn biết bao nhiêu cô bồ nào khác.

- Sao em đến trễ thế? - Khả Phong niềm nở đón người đẹp.

- Em có buổi chụp ảnh quảng cáo. Cả hai đẹp đôi lắm!

Cô ta nói, mắt nhìn Uyên Nhi cư nhiên không có nhiều thiện cảm. Tất nhiên cô ta phải ghét nàng thôi vì nàng đột ngột làm vợ hắn. Phải chi nàng có thể nói là mình bị ép buột sẵn sàng đổi chổ cho Linh Diễm nếu cô ta muốn làm vợ hắn.

Linh Diễm dời mắt nhìn Khả Phong mặc vest trang trọng làm chú rễ điển trai mới nói…

- Em đến chúc mừng anh thôi. Hy vọng anh sẽ hạnh phúc!

Vừa nói cô ta vừa chòm đến nhón chân hôn lên môi Khả Phong. Khách đang dùng tiệc im lặng nhìn ngay. Uyên Nhi đứng cạnh nhìn trực diện, thưởng thức góc độ đẹp nhất của nụ hôn, có cảm giác như ai đó đem nàng ném đi thật xa rơi tự do xuống vách núi cao ơi là cao.

Linh Diễm dám hôn, mà hắn còn dám không đẩy ra ngay như cái kiểu vội vã sợ nàng sẽ hiểu lầm, giận dỗi. Nàng đang là vợ hắn nha, dù mới làm lễ cách đây mấy tiếng đồng hồ thôi, còn chưa hết ngày làm sao Khả Phong có thể quên ngay sự có mặt của vợ hắn để hôn bạn gái ngay trong tiệc cưới.

Khả Phong quẹt son dính trên môi nói thật nhẹ nhàng…

- Có ai nói với em không nên hôn chú rễ trong đám cưới chưa Diễm?

- Anh là người đầu tiên nói đó! Em mong sớm gặp lại anh, cứ đến tìm em bất cứ lúc nào anh chán phải về nhà gặp vợ nha!

Cô ta nói không ngại nhìn Uyên Nhi lần nữa thách thức, đe doạ Khả Phong là của cô ta, nàng có thành vợ hắn cũng không cướp nổi. Uyên Nhi dù bị hắn giở trò đem thành vợ nhưng cũng tức đến run lên. Thể diện, lòng tự trọng của phụ nữ bị đụng chạm nặng rồi nha.

Lại thêm gã chồng khốn của nàng phản ứng thản nhiên không nói năn gì bảo vệ thể diện cho vợ khiến nàng tức chết. Nhi lập tức gạt tay hắn ra khỏi người khi Linh Diễm đã về nói cộc cằn…

- Tui mệt rồi anh tự tiếp khách của anh đi!

Khả Phong nhìn nàng giận hờn tự níu áo váy rườm rà bỏ đi bộ dạng trẻ con thật dễ thương. Hắn không sợ nàng giận thậm chí còn cười nhẹ ung dung thoải mái tiếp khách tiếp…

Tiệc xong cũng gần nửa đêm, người trong nhà về sau. Đến nhà, mẹ chồng cũng mệt bơ phờ dìu ông chồng say đến không biết gì làm Nhi hơi lo hỏi.

- Ba ổn không mẹ?

- Tửu lượng ba con tệ lắm. May mà thằng Phong được như mẹ đó!

Nàng nghe, xoay lại nhìn hắn vào sau thấy hắn tỉnh như sáo. Nhi thấy cái mặt đáng ghét của hắn là cơn giận phừng phừng rồi không thèm quan tâm hắn đi lên phòng trước. Khả Phong cũng hơi uể oải cả ngày mệt mỏi phụ mẹ dìu ba về phòng mới lên sau.

Nhà hắn dĩ nhiên rất to, nhưng hắn ở riêng lâu rồi thành ra phòng vẫn bày trí như thời còn học cấp III. Uyên Nhi tâm trạng “rất” không tốt, lại mệt đừ nên không tò mò phá phách đồ trong căn phòng này.

Cả hai dù sao cũng ở đây có một đêm, hắn nói nàng là vợ hắn không phải của ba mẹ nên sau trăng mật sẽ về nhà riêng của hắn không cho ở dâu. Có ở đâu cùng với hắn ta thì nàng cũng thấy là địa ngục như nhau cả thôi.

Khi nàng đang mở giỏ tìm áo ngủ thì hắn vào nói nhẹ nhàng…

- Em tắm sau đi!

Nàng nghe bực ngay vì chưa chi hắn đã ngang ngược …

- Chuyện tắm anh cũng muốn giành hả? - Thấy nàng cáu giận Khả Phong cười.

- Không có! Anh chỉ không muốn bắt em chờ thôi!

Khả Phong cười nửa miệng hiểm độc làm nàng run lên. Chờ gì chứ? Cái đầu óc bé nhỏ của nàng thoáng hoạt động suy nghĩ rồi run lên.

Khả Phong nhàn hạ vào phòng tắm trước bỏ nàng ôm má vừa đỏ vừa tái mét. Chuyện sẽ xảy ra với nàng tiếp đây nàng cầu trời mình có cách thoát nhưng ai chứ Khả Phong sẽ không để lời thỉnh cầu thoát thân của nàng thành hiện thực đâu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio