Thẩm Nguyên Gia đang ở nhà lướt weibo thì phát hiện ra có người chết mới.
Truyền thông rất để ý đến chuyện này, vừa xảy ra chuyện đã lập tức lên bản thảo thông báo, các blogger nổi tiếng cũng theo đó chuyển tiếp, càng ngày càng nổi lên.
Trên đời này không có bức tường nào không thấm nước, cảnh sát muốn giấu cũng không giấu được, đành để cho truyền thông bình luận.
Nhưng nếu truyền thông thêu dệt vô căn cứ thì sẽ bị trách cứ.
Còn về chuyện bác bỏ tin đồn thì phải đợi điều tra xác nhận đúng sai, trước mắt chỉ có thể khiển trách.
Người chết mới được phát hiện bởi mấy đứa trẻ.
Hôm nay là thứ sáu, trong trường tổ chức hoạt động thực tiễn nên giáo viên dẫn bọn trẻ đến vùng ngoại ô chơi, có vài đứa đi xa, thấy có vài cục đá được điêu khắc hay hay thì mang về chỗ tập trung.
Trẻ em mà tụ tập lại với nhau thì chỉ có loạn. Trong tình huống xô bồ, điêu khắc bị đẩy ngã nứt ra vài đường, có một đứa tò mò đã chạy đến cạy ra xem thử.
Những thứ bên trong cũng bị lộ ra ngoài.
Đứa trẻ sợ kinh, cũng may có giáo viên trấn an, lập tức báo cảnh sát.
Sau khi nhận được thông báo, cảnh sát tức khắc đến hiện trường, phát hiện có hơn mười tượng điêu khắc mà trong đó còn có cả đầu của người chết trước đó.
Chín khối còn lại lần lượt giấu những bộ phận của người chết mới
"Chẳng phải đã bắt được hung thủ rồi sao? Không lẽ hung thủ không chỉ có một?"
"Đừng nói là bị giết từ trước rồi nhé. Vứt xác ở đây nhưng không ngờ tới sẽ bị mấy đứa nhóc phát hiện ra."
"Đã giết hai người rồi, không biết sắp tới còn ai bị hại nữa không, đúng là khiến người khác sởn tóc gáy."
"Mau bắt hắn lại. Da đầu tôi tê rần hết rồi đây này."
Đa số các bình luận đều cho rằng Ngụy Minh Hà là hung thủ, lại một làn sóng kéo tới chửi rủa trong weibo của hắn.
Ngụy Minh Hà bị tịch thu di động, đương nhiên không đọc được những thứ này.
Thẩm Nguyên Gia nghĩ một hồi nghĩ tới rạng sáng, sau đó cô theo dõi weibo của Ngụy Minh Hà.
Nếu hắn có đồng lõa thì hẳn weibo sẽ cung cấp một ít manh mối, còn nếu không có thì vẫn có vài điểm chú ý để phá án.
Tóm lại là nên theo dõi trước thử xem.
Chuyện mới bị phui hôm nay, nếu cô theo dõi Ngụy Minh Hà mà không có fan để ý tới thì may, ngộ nhỡ thấy được thì muốn tẩy cũng không tẩy sạch.
Cho nên chờ lúc mọi người đều dồn tâm trí vào chuyện người chết, nửa đêm không ai chú ý là thời cơ thích hợp.
Dù sao hiện tại cô cũng chưa nổi tiếng đến mức có blogger hay nhóm anti fans nhìn chằm chằm.
Di ảnh được chụp khi Ngụy Minh Hà nở một nụ cười ôn hòa.
Nhìn kiểu gì cũng không nhận ra đây là người dùng chim sẻ sống để điêu khắc hổ phachs.
Thẩm Nguyên Gia cũng không có hảo cảm với hắn nhưng xét đến mức độ quan trọng của chuyện này, cho dù có ghét thì vẫn phải lướt đi xuống.
Họ tên: Ngụy Minh Hà.
Ngày sinh: //.
Ngày mất: //.
Xem ra vẫn còn sống được khá lâu.
Thẩm Nguyên Gia chuẩn bị tâm lý, lướt xuống lịch biểu. Tương lai bảy ngày tới đều là màu trắng, chứng tỏ vận khí của hắn không tồi, không xảy ra chuyện gì xui xẻo.
Cô lần lượt bấm xem.
Từ ngày đến ngày đều ở phòng thẩm vấn. Nhưng được hiển thị bằng màu trắng thì cuộc thẩm vấn này đối với hắn sẽ tích cực, nếu là hung khủ thì không thể nào là màu trắng được.
Quả nhiên, ngày , weibo hiển thị "Thành công thoát khỏi diện tình nghi."
Ngày , "Được thả."
Xem ra Ngụy Minh Hà hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện này, bằng không cảnh sát cũng không phóng thích hắn như thế.
Còn chuyện sau đó thì Thẩm Nguyên Gia không biết.
Weibo chỉ cho biết trước bảy ngày, nói không chừng sau này còn có chuyện gì đó thay đổi.
Ảnh hiện trường cho thấy Ngụy Minh Hà chết trên giường bệnh.
Thẩm Nguyên Gia nhìn sơ qua, xác định Ngụy Minh Hà không phải là kẻ mưu sát. Màn hình hiển thị dần biến mất, trở về giao diện weibo bình thường.
Cô không khỏi cảm khái. Mấy tháng trước còn không quen với công năng này, thậm chí có chút bài xích.
Nhưng bây giờ đã nửa năm trôi qua, cô có thể thuần thục sử dụng công năng của weibo mà hơn nữa còn rất mong chờ lần thăng cấp tiếp theo.
Lần đầu tiên thăng cấp mà có công năng đỉnh như vậy rồi thì không biết lần thứ hai sẽ ra sao.
Thẩm Nguyên Gia rất mong chờ.
Nghĩ đến việc này, trong đầu Thẩm Nguyên Gia đột nhiên nhảy ra chuyện của Lục Viễn Phàm.
Đúng lúc weibo hiện ra một bức hình mới đăng của cậu ta, là fan chỉnh sửa rồi đăng lên.
Thẩm Nguyên Gia thổn thức, "Tháng sau xảy ra chuyện rồi mà vẫn cười tươi như vậy, không có một chút ý thức nguy hiểm nào."
Trong ảnh, nụ cười Lục Viễn Phàm vẫn rất tươi đẹp.
Cô bấm vào xem, sẵn dịp theo dõi Lục Viễn Phàm để xem tình huống.
Ngày tử vong vẫn là tháng , di ảnh cũng không thay đổi.
Nhưng màu sắc trong lịch biểu lại có sự thay đổi.
Lần trước đều là ngày màu trắng, lần này bốn ngày đầu có màu trắng, ba ngày sau thì có màu đỏ.
Cô xem các ngày màu trắng trước.
Weibo nói hôm đó cậu ta sẽ về nhà và vài cuộc phỏng vấn linh tinh, không có gì đặc biệt. Còn cái khác thì biểu thị là được ăn ngon.
Thẩm Nguyên Gia đến cạn lời.
Cô bấm vào ngày , màu đỏ của ngày đó khá đậm, nghĩ chắc là chuyện gì đó không đơn giản.
[Ngày tháng năm - Nguy hiểm cấp ] Đến thôn Thanh Sơn.
Chỉ ngắn gọn như vậy, không hề nói Lục Viễn Phàm bị thương hay có tai nạn gì.
Thẩm Nguyên Gia nhìn chằm chằm hàng chữ này, rơi vào suy nghĩ sâu xa.
Nguy hiểm cấp khá là đáng sợ, nếu ở trên cơ thể người thì ít nhất cũng phải nằm viện, bây giờ nó lại thể hiện cho một nơi chốn.
Có nghĩa là trên đường đi tới thôn sẽ có nguy hiểm hoặc là đi đến thôn này sẽ gặp nguy hiểm.
Thẩm Nguyên Gia không rõ ràng, tiếp tục bấm vào hai ngày còn lại.
[Ngày tháng năm - nguy hiểm cấp ] Không có nước.
[Ngày tháng năm - nguy hiểm cấp ] Không có đồ ăn.
Hai ngày nay cũng không có gì quá đáng sợ, nhưng chuyện xảy ra trước đó mới đáng nói đến.
Bên trong chắc chắn có ẩn tình.
Lục Viễn Phàm thảm như vậy sao? Thẩm Nguyên Gia không khỏi thở dài.
Cô tiếp tục lướt xuống ảnh hiện trường, giống như lần trước, không có điểm nào đặc biệt, chỉ có thể nhìn ra được tay nghề của người điêu khắc rất tốt.
Còn có, Lục Viễn Phàm chết thật đáng thương...
Cô giật mình, nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của Lục Viễn Phàm mấy hôm trước, đột nhiên có chút không đành lòng.
Tuy rằng chuyện sẽ xảy ra vào tháng sáu nhưng hiện tại đã có vài dấu hiệu.
Thẩm Nguyên Gia biết thôn Thanh Sơn, lúc trước cô và Tôn Ngải từng tới đó chơi, ở đó ít người sinh sống, hầu hết đều là người cao tuổi, tổng cộng chỉ có mười mấy hộ gia đình.
Lục Viễn Phàm tới đó làm gì nhỉ?
Weibo cho biết luôn tên địa điểm, chứng tỏ đây không phải quê của cậu ta, nếu về quê thì hẳn weibo sẽ để 'về nhà'.
Chuyện này mơ hồ quá.
Cô lên mạng tìm kiếm tin tức tương quan giữa Lục Viễn Phàm và thôn Thanh Sơn nhưng không hề có sự việc gì liên quan, chứng tỏ nơi này không liên quan đến cậu ta.
Càng nghĩ càng thấy lạ.
Thẩm Nguyên Gia quyết định tự mình đến thôn Thanh Sơn một chuyến.
Đương nhiên sẽ không vào thẳng thôn mà chỉ đến đài ngắm cảnh cách mấy trăm mét vào thôn.
Nơi đó có tầm nhìn từ trên cao xuống rất đẹp.
Người bên trong thôn không thấy được người đến ngắm cảnh nhưng khách đến đài quan sát có thể nhìn toàn bộ sự việc trong thôn, tuy rằng không quá rõ nhưng cũng có dụng cụ.
Lần đó cô và Tôn Ngải đã đến đó.
Trên đài ngắm cảnh có kính viễn vọng, nhưng sợ bị người nói nên Thẩm Nguyên Gia tậu một cái second hand rồi giao tới ngay ngày .
Đi giải sầu một chút cũng không phải không được.
Thẩm Nguyên Gia cảm thấy hiện tại mình rất khó có thể thờ ơ bỏ qua những chuyện sống chết này, có lẽ là đã gặp nhiều chuyện, thấy người vẫn còn sống nhưng lại chết trong weibo nên có cảm giác rất kỳ lạ.
Lục Viễn Phàm cư xử hòa nhã với cô, cũng chưa làm chuyện gì xấu.
Huống hồ kẻ giết Lục Viễn Phàm không biết có phải là tên giết người điêu khắc không, hắn giết người bừa bãi như vậy, những người vô tội ngoài kia không biết liệu mình có phải là mục tiêu tiếp theo không.
Trước một đêm, Lộc Nguyệt gọi điện tới: "Ba giờ chiều mai có tiết học."
Thẩm Nguyên Gia nghĩ ngày mai mình còn phải đi trinh thám, do dự nói "Chị biết rồi, xem ngày mai có thời gian thì chị đến.
Về kịp thì đi, không kịp lại tính sau.
Một tiết học không quan trọng bằng mạng người.
Trợ lý Lộc Nguyệt đương nhiên không hỏi gì thêm, chỉ nói: "Được, vậy nếu Thẩm tiểu thư muốn đến lớp thì nhắn em."
Ở chung lâu như vậy cũng coi như quen thuộc tính nhau.
Thẩm Nguyên Gia đáp: "Được."
Đêm nay cô không ngủ được ngon giấc.
Bởi vì không biết Lục Viễn Phàm sẽ xuất phát lúc nào nên hôm sau rạng sáng, Thẩm Nguyên Gia đã lên đường.
Đúng lúc có thể xem được bình minh nên cô không chậm trễ nữa.
Đến đài ngắm cảnh là vừa đúng giờ sáng, mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời bao trọn đài ngắm cảnh. Thẩm Nguyên Gia một mình bá chiếm đài ngắm cảnh.
Cô lấy kính viễn vọng đã mua ra, nhắm thẳng thôn Thanh Sơn, sẵn tiện lấy máy ảnh đã mượn Tôn Ngải ra.
Thấy được cái gì là chụp liền.
Đài ngắm cảnh cao hơn mặt đất mấy mét, được dựng trên sườn núi, hướng đông mặt trời mọc, hướng tây là một dải đồng ruộng, tiếp đến là thôn Thanh Sơn. Thẩm Nguyên Gia điều chỉnh tầm ngắm, thấy được thôn Thanh Sơn một cách rõ ràng.
Cuộc đời cô lần đầu tiên làm mấy chuyện rình mò như vậy, có chút chột dạ, nhưng nhớ tới chuyện trên weibo thì cảm giác đó lập tức biến mất.
Chín giờ rưỡi, mặt trời treo lên cao tỏa ánh nắng ấm áp.
Thẩm Nguyên Gia chán chường ngồi một bên lướt điện thoại rồi lại ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh. Chọn cái đài này thiệt là đúng đắn.
Dù sao người trong thôn cũng không thấy được cô.
Thẩm Nguyên Gia nghịch kính viễn vọng, đôi mắt thăm dò từ đầu thôn tới cuối thôn, vừa định rời mắt thì đã bắt được hình ảnh chính chủ.
Lục Viễn Phàm xuất hiện ở cửa thôn.
Thẩm Nguyên Gia thật muốn biết vì sao cậu ta lại bị biến thành tượng hổ phách, chẳng lẽ bị bắt cóc ở đây sao? Sau đó nhốt lại, không cho ăn không cho uống?
Khá phù hợp với logic dựa vào weibo tiên đoán.