Tôn Thúy Cúc nói: "Về nhà cái gì chứ? Ông có tiền mà về hả?"
Lục Kiến Quốc nhìn bà, "Vậy chứ ở đây làm gì? Nói chuyện của Viễn Phàm sao?"
Tôn Thúy Cúc bừng tỉnh, nói nhỏ: "Tôi không có, tôi chỉ sợ lỡ đâu nó biết... Ông cũng biết đó, nếu như..."
"Được rồi!" Lục Kiến Quốc ngắt lời bà, "Nói tầm bậy tầm bạ, bà muốn để các thế giới đều biết phải không?"
Bệnh viện có người đến người đi, đứng đây rì rầm cũng khiến cho người ta chú ý.
Tôn Thúy Cúc nhìn tới nhìn lui, không mở miệng nữa mà đi theo Lục Kiến Quốc ra khỏi bệnh viện.
Lúc này đã là năm giờ chiều, giờ tan tầm của Trần Minh Nguyệt. Nhìn thấy hai ông bà, cô không nhịn được mà dõi theo, vô tình nghe được cuộc đối thoại của hai người họ thì mày nhăn lại thành một cục.
Nghe như thể hai ông bà đã lừa gạt anh Lục điều gì đó.
Vốn dĩ cô cũng cảm thấy bình thường, nhưng nếu bình tĩnh suy nghĩ lại nội dung của cuộc nói chuyện thì có chỗ nào không hợp lý lắm, nhưng cô không biết nên giải thích như thế nào.
Đồng nghiệp đi ra sau lưng cô, "Sao vậy, đang đợi người hả?"
Trần Minh Nguyệt lấy lại tinh thần, "Không có."
"Về cùng đi, hôm nay tớ đi xe, cho cậu quá giang một đoạn."
"Được, cảm ơn nha, mai tớ mời cậu ăn cơm."
"Vậy tớ không khách khí đâu đấy."
Gia cảnh của đồng nghiệp không tồi, lúc trước Trần Minh Nguyệt cũng từng ngồi nhờ xe của cô rồi, may là cả hai đều thuận đường.
Không ngờ xe chạy chưa được bao lâu thì cô lại thấy hai ông bà đang đứng trước mặt một người phụ nữ trung nhiên, không biết đang nói cái gì.
Cô lại đột nhiên nhớ tới những nội dung đó. Trong người có máu nhiều chuyện, cô tự hỏi không biết bọn họ đã giấu diếm anh Lục chuyện gì.
...
Tôn Thúy Cúc và Lục Kiến Quốc được người đại diện của Lục Viễn Phàm sắp xếp cho ở một khách sạn, Lục Viễn Phàm hiện đang nằm viện, không có vấn đề gì lớn.
Lục Viễn Phàm ở Tây Ngu chỉ ký hợp đồng bình thường. Người đại diện của cậu ta còn dẫn dắt thêm mấy người nữa nên không để ý chuyện của cậu ta lắm, lần này may mắn ăn được đại ngôn của Anna Sui nên người đại diện mới thay đổi thái độ một chút.
Sau khi sắp xếp xong chỗ nghỉ, người đại diện lạnh lùng nói: "Hai ngày này hai người tạm thời ở lại đây chờ Lục Viễn Phàm xuất viện là được."
Hai ông bà cũng thấy được thái độ của cô ta.
"Tôi rất bận nên không có chuyện gì thì đừng tìm tôi, cứ gọi điện cho Lục Viễn Phàm là được." Người đại diện nói: "Đây là thành phố lớn, đừng có chạy lung tung."
Cô ta cũng vừa biết chuyện hai người bị trộm tiền.
"Nếu tìm không thấy trộm đâu thì báo cảnh sát đi, họ sẽ tìm giúp các người." Cô ta dặn thêm một câu nữa, "Ở bên cạnh khách sạn có chỗ ăn uống."
Tôn Thúy Cúc nói: "Được, chúng tôi biết rồi."
Người đại diện đạp giày cao gót rời đi.
"Thái độ gì vậy chứ?" Tôn Thúy Cúc xụ mặt, "Làm như Viễn Phàm nhà chúng ta thiếu tiền cô ta vậy, mặt nhăn mày nhó, chắc chắn không lấy nổi chồng, tôi phải nói Viễn Phàm tránh xa ả ta ra."
Bà cũng không thèm con dâu như thế.
Lục Kiến Quốc tức giận nói: "Được rồi, miệng không dừng được phải không?"
Lúc này Tôn Thúy Cúc mới dừng lại, đánh giá sơ khách sạn này, người đại diện nói không phải hạng cao cấp gì nhưng cũng không đối xử tệ với bọn họ.
Ngồi xuống, trong lòng lại dâng lên câu hỏi của Lục Viễn Phàm khi ấy.
Đột nhiên lại hỏi một câu không liên quan như vậy, chắc chắn là đã có người nói gì đó trước mặt cậu, may mà Lục Viễn Phàm không biết gì hết.
Tôn Thúy Cúc thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người thường không hiểu rõ thói quen sinh hoạt của người mẫu, lâu lâu khi phỏng vấn sẽ tiết lộ một chút.
Người ngoài chỉ biết bọn họ rất vất vả, vì muốn giữ cân mà phải khống chế chuyện ăn uống, không thể ăn thứ mình muốn ăn ví dụ như lẩu cay hay mấy đồ ăn vặt linh tinh.
Lượng cơm nạp vào cực kỳ ít.
Dạo trước trên weibo cũng có một đoạn phỏng vấn khoảng nửa tiếng, trong đó tổng cộng có mười người mẫu già trẻ có đủ.
Trong video là những thói quen sinh hoạt khác nhau của từng người nhưng trên bàn đều có điểm chung đó chính là đồ ăn vặt.
Hoặc là trái cây, hoặc là mấy lát bánh mì, chả thiếu cái gì.
Cho nên hôm nay khi xuất hiện một bữa ăn hoành tráng, trên weibo lặng lẽ có một đề tài: Người mẫu cũng ăn thịt.
Trong ảnh chụp là miếng cá hồi được nướng cho ra màu sắc bắt mắt, người xem ảnh như có như không mà ngửi được mùi vị của món ăn.
Mâm cơm không lớn, xung quanh bày thêm mấy món linh tinh, nhìn không giống bữa trưa đơn giản của người thường chút nào.
Chủ yếu là món ăn rất rất ngon miệng!
Bọn họ xem tài khoản blogger, những người mẫu đó ăn thật sự rất ít, ăn cũng chỉ dám ăn một hai miếng mỏng mà còn phải chú ý thực phẩm các kiểu.
Dinh dưỡng đương nhiên không đủ rồi.
"Xem ra cũng không tệ, không đến mức khổ sở nhịn đói."
"Cái này nhìn ngon mắt ghê, tôi ăn như vậy thì có khi nào sau cũng sẽ có được dáng người như bác chủ hơm?"
chủ bài viết chính trên weibo.
"Vậy thì sau này không cần nhịn ăn rồi. Mong chị Nguyên Gia sẽ ra thực đơn ba bữa mỗi ngày.! Ngày nào em cũng sẽ học theo, chắc chắn giảm cân thành công."
"Đó giờ tôi nghĩ người mẫu chưa bao giờ ăn thịt, hông ngờ là được ăn luôn á."
Phần lớn cư dân mạng đều rất tán thưởng Thẩm Nguyên Gia làm tốt, còn cả trong video cô mặc lễ phục quảng cáo, rất xứng với bộ lễ phục đó, cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng mà chiều hướng bình luận đâu phải lúc nào cũng khen, có một bình luận chê thì sẽ có cái thứ hai thứ ba.
"Này là chụp cho có vậy thôi, tôi cá là chụp xong rồi sẽ không ăn thịt mà chỉ ăn rau dưa xung quanh thôi."
"Này chắc mua hot search quá, ai mà không ăn thịt?"
"Tôi còn tưởng miếng thịt to cỡ nào, làm nửa ngày trời mà có miếng cá, ăn vậy ai không ăn được? Có ngon thì ăn mỡ heo ấy."
"Người xấu còn biết photoshop chứ nói gì ba cái món này."
Buổi tối Thẩm Nguyên Gia lên mạng mới thấy mấy cái này, đúng là bất đắc dĩ mà.
Ngày hôm sau có một lớp học sáng nên cô dậy rất sớm.
Lúc vào lớp đã có vài người đến trước rồi, khi cô đi vào thì mọi người đồng loạt nhìn qua, sau đó lại quay qua nói chuyện với người kế bên.
Chuyện trên weibo sao mà các cô không biết được.
Sự cạnh tranh của người mẫu cũng không khác gì cạnh tranh giữa những nghệ sỹ.
Ở công ty, tài nguyên của người mẫu không nhiều lắm, dù sao công ty này cũng không tính là chuyên đào tạo người mẫu, chủ yếu là quản lý diễn viên và ca sĩ.
Cho nên phân phát tài nguyên cũng rất khó.
Cũng giống như các nghệ sỹ khác, Thẩm Nguyên Gia có được đại ngôn, sau đó hiệu quả không tồi, rồi lên hot search, thế thì sau này tài nguyên sẽ nghiêng về cô hơn.
Nhưng mọi người không ngốc, không ai nói mấy chuyện đó ra.
Thẩm Nguyên Gia tự thu mình một góc, lấy điện thoại ra chơi.
Cô không quan tâm lắm đến mấy chuyện đó, chỉ cần không gây khó dễ cho cô thì sau lưng cô muốn làm gì thì làm.
Bên cạnh có người lên tiếng: "Bình thường cô có ăn thịt không?"
Thẩm Nguyên Gia tưởng đối phương đang hỏi mình, vừa định ngẩng đầu lên trả lời thì người khác đã lên tiếng, "Ăn chứ, có điều một tuần ăn hai ba lần thôi, tôi không muốn tự nhiên bị mập ra đâu, ăn nhiều sợ lắm."
"Tôi còn tưởng cậu sẽ ăn nhiều thịt chứ."
"Người mẫu ngày nào cũng ăn thịt, ha ha, vậy chẳng phải mắc cười lắm sao."
Hai người ở bên cạnh cô nói chuyện cũng không cố tình nói nhỏ.
Thẩm Nguyên Gia âm thầm cảm thấy buồn cười.
Chu Lộ đẩy cửa đi vào, chớp mắt đảo qua căn phòng. Tới đây học đều là một đám người mẫu nhỏ chưa từng trải qua sóng to gió lớn, ngay cả tạp chí nhỏ cũng chưa chụp lần nào, chứ nói gì đi diễn.
Bây giờ danh tiếng của Chu Lộ rất lớn, từng đi diễn ở nước ngoài nên đương nhiên cách xa bọn họ mấy cây số, có thể xem là tiền bối hậu bối.
Lúc cô đi ngang qua, ai cũng lên tiếng chào: "Chị Chu Lộ."
Khi mà các cô đạt được ngưỡng của Chu Lộ là khi đó không còn vui vẻ nữa.
Chu Lộ gật đầu, không trả lời gì mà đi ngang qua các cô, dừng lại bên cạnh Thẩm Nguyên Gia, "Chị có thấy hình em đăng lên."
Thẩm Nguyên Gia kinh ngạc: "...Em ăn đại thôi."
Cô chẳng qua chỉ đăng một bữa cơm thôi mà, còn không nói là mình ăn mỗi ngày mà mấy người kia đã châm chọc mỉa mai thế rồi, đúng là vô vị.
Chu Lộ xoay đầu, "Chị muốn hỏi xem em làm như thế nào."
"..." Thẩm Nguyên Gia chớp mắt, vẫn trả lời: "Cũng không khó, nhưng sơ chế cá hồi phải tỉ mỉ một chút."
Cô nói sơ qua cách sơ chế và chế biến, cách này là cô xem được trên mạng.
Chu Lộ híp mắt, "Nghe ra không khó lắm."
Thẩm Nguyên Gia tính trả lời 'Đúng thế' nhưng bị nửa câu sau của Chu Lộ chặn họng, "Nhưng đáng tiếc chị là sát thủ phòng bếp."
Thấy cô ngạc nhiên, Chu Lộ ung dung nói: "Sao vậy, không tin hả?"
Thẩm Nguyên Gia nhẹ nhàng cười, "Chỉ là cảm thấy bất ngờ thôi."
Chu Lộ giật giật chân mày, tỏa ra một loại khí chất rất đặc biệt khiến người ta cảm thấy cô thật sự rất xinh đẹp.
Cô lại hỏi: "Em có biết đi sàn catwalk chưa?"
Thẩm Nguyên Gia đáp: "Hẳn là vẫn có thể đi."
Thời gian này cô ở nhà tập luyện rất nhiều cho nên đã thuần thục hơn so với trước kia rất nhiều, chỉ là vẫn chưa đi thực tiễn bao giờ nên căng thẳng và bất ngờ đương nhiên sẽ có.
"Ngày mai ở Thượng Hải có một show, em đi đi." Chu Lộ bỗng nhiên nói.
Thẩm Nguyên Gia xoay đầu nhìn cô, "Thượng Hải?"
Mặt Chu Lộ vẫn như cũ, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, hai chân dài bắt chéo nhau, "Ừm, không phải show gì lớn nhưng các tác phẩm đều do chính tay nhà thiết kế làm."
Là do Chu Lộ giới thiệu thì dù nó không lớn thì chắc chắn cũng không phải hạng thường.
Thẩm Nguyên Gia nghĩ một chút: "Em sẽ xem xét."
Mọi người xung quanh nghe bọn họ nói dăm ba câu là đã xác định được một cái show, trong lòng ảo não tại sao vừa rồi mình không ngồi đó, bằng không người được nhận show là mình rồi.
Chu Lộ đã chợp mắt một chút.
Thẩm Nguyên Gia không quấy rầy cô, cũng không biết suy nghĩ của người khác, cô cúi đầu đăng nhập weibo xem mấy cái bình luận tối qua.
Hai ngày nay bình luận vẫn nhiều như cũ, qua mấy hôm nữa thì sẽ chẳng còn ai để ý tới.
Ai ngờ vừa mới tải lại trang thì thấy được một tin tức. Bình luận trong weibo của đối phương không nhiều lắm nhưng chủ đề lại chính là cô, lướt lướt mấy cái là tới.
Thẩm Nguyên Gia nhìn chằm chằm nội dung, lâm vào suy tư.
[Hôm nay ma ma vẫn không ghim kim]: "Con người tên Thẩm Nguyên Gia này thái độ rất kém, hơn nữa còn không chuyên nghiệp, trước đây lúc chưa nổi thì còn trực tiếp đẩy ngã người mẫu chụp chung, xong việc còn rất kiêu ngạo không thèm xin lỗi."