Cuộc sống Đại học mặc dù đối với rất nhiều người mà nói là thiên đường trốn học mà không cần điểm danh, nhưng với Vương nhị thiếu gia thì vẫn thực mới lạ không thôi. Vì vậy khi cậu đang trong tiết thể dục thì nhìn thấy một đám người đang chơi một trò rất giống xúc cúc (một môn thể thao thời xưa tương tự như bóng đá), chỉ là cầu môn có vẻ lớn hơn một chút.
Cậu nhìn các nam sinh uể oải chạy đến chạy đi, lăn qua lăn lại cả ngày vẫn đá không vào được một quả, điều đó khiến cho Kiến Vũ vốn là người chơi xúc cúc rất tốt phải nhíu mày, loại trận đấu mềm nhũn không có chút nhiệt huyết này cậu cũng chẳng muốn xem, định chuẩn bị đi ra một bên luyện tập một môn vận động chưa từng chơi qua mà cũng có thể rèn luyện năng lực phản ứng cùng nhãn lực rất tốt – bóng bàn.
"Cậu cùng tôi đọ sút gôn một trận, thế nào?!" Chỉ thấy một thiếu niên mặc áo trắng tinh đứng ở trước mặt của mình, tuy khí chất trên người không tồi, nhưng Kiến Vũ lại cảm thấy người này có vẻ đối với cậu tỏ ý rất bất mãn, nếu không cặp mắt kia như thế nào lại tràn đầy khinh thị đối với mình như vậy?
Kiến Vũ nhìn lại xung quanh, xác định người nọ là nói chuyện với mình, cậu mới mỉm cười: "So tài cái kia?!" Nói rồi, còn duỗi ra ngón tay xinh đẹp chỉ về phía đám nam sinh đang miễn cưỡng được gọi là chạy và thi đấu.
"Đúng, chúng ta sẽ so đá bóng, chúng ta đứng ở một vị trí, mời một thủ môn của đội bóng, đá mười quả, xem ai đá vào cầu môn được nhiều hơn." Thiếu niên giương cằm lên: "Cậu dám không?"
Kiến Vũ vẻ mặt nghi hoặc nhìn người trước mắt, chỉ cho một người trông khung thành, không có người đoạt bóng thì chuyện đá bóng vào cầu môn cùng việc đánh một người không hoàn thủ (đánh trả) thì có cái gì khác biệt, tại sao người này lại làm ra vẻ như là lợi hại lắm? Cậu nhìn nhìn cầu môn to đùng kia, lại nhìn nhìn vẻ mặt kiêu ngạo tự phụ của thiếu niên, người này chắc không phải là do kỹ thuật quá kém, tìm không thấy người có thể đọ sức, mới đi khi dễ mình chứ?
Phác Hữu Thiên từ trước đến nay luôn là sinh viên có thành tích rất tốt trong trường đại học, tích cực tham gia các hoạt động, gia thế lại lớn, cùng Kiến Vũ ngoại trừ chuyện hai người trong nhà đều có tiền thì ở những vấn đề khác cái gì cũng đều tương phản. Người gần đó nghe được thần tượng vườn trường lại mở lời muốn khiêu chiến với bại gia tử, chưa đầy nửa phút, tứ phía xung quanh họ đã đầy ắp một đống người.
Kiến Vũ yên lặng quét mắt nhìn quần chúng vây quanh ai cũng đều mang vẻ mặt tràn đầy hả hê, lại nhìn nhìn thiếu niên đối diện như toát ra phong thái của sứ giả chính nghĩa, cậu rốt cục hiểu một chuyện, đối phương là muốn làm mình mất mặt. Nhớ tới những việc mà chủ nhân thân thể của mình đã làm trước kia, đuôi lông mày của cậu dãn ra, vén lên tay áo: "Vậy, được."
Nhìn thấy Kiến Vũ bình thản lãnh đạm phun ra hai chữ như vậy, Phác Hữu Thiên ngược lại có chút không quen, Phác gia cùng Vương gia quan hệ xưa nay không tốt, tuy sau khi Vương Thanh cầm quyền, quan hệ giữa Phác gia cùng Vương gia đã hòa hoãn không ít, nhưng hắn đối với các hành vi của Kiến Vũ vẫn là không vừa mắt.
Không phải có tiền là có thể không tôn trọng bạn học, cũng không phải có tiền là có thể đi khắp nơi gây chuyện thị phi, cho nên trong rất nhiều chuyện hắn căn bản không để cho cái tên nhị thiếu gia này chút mặt mũi, chỉ là không nghĩ cậu ta lại khinh địch như vậy mà đáp ứng lời khiêu chiến của mình. Vương nhị thiếu gia rõ ràng không thèm giữ lại cái mặt mũi vốn đã không còn nhiều của cậu ta?! Thật đúng là ngạc nhiên.
=====
Xin phép từ giờ sẽ gọi Đại Vũ là Vương Kiến Vũ nha ^^ tuy nhiên thông thường chỉ gọi là Kiến Vũ nên sẽ không tạo cảm giác xa lạ ah:)
Ngoài ra họ tên đầy đủ ở kiếp trước của bạn ý vẫn là Phùng Kiến Vũ, Phùng công tử của thành Đông Bắc.
=======
Mọi người vây xem cũng lộ vẻ kinh ngạc, Vương nhị thiếu gia trước kia như thế nào lại có thể lộ ra nét mặt ôn hòa như vậy, nụ cười thực dịu dàng, còn có động tác xắn tay áo cũng rất ưu nhã. Nhị thiếu gia lại có thể trở nên ưu nhã như vậy, đây chính là một xã hội cỡ nào hài hòa, cỡ nào tốt đẹp a.
Bọn họ đã từng cho rằng đội bóng đá Trung Quốc dù đoạt được cúp quán quân thế giới thì nhị thiếu gia cũng sẽ không thể trở nên ôn hòa ưu nhã, chính là hôm nay đội bóng Trung Quốc còn chưa có bước ra khỏi biên giới, nhị thiếu gia lại đã có thể biến tính, chẳng lẽ hiện tại là ông trời thích đi giải quyết chuyện khó khăn trước rồi mới làm tiếp chuyện đơn giản?
Phác thiếu gia đã lên tiếng, đám nam sinh còn đang nằm vật trên sân bóng dùng tốc độ nhanh hơn cả lúc tranh bóng vội vã bò ra, không đến một phút đồng hồ đã dọn dẹp xong. Hai phút sau, một bên cầu môn xuất hiện một nam sinh cao to.
Kiến Vũ lần nữa nhíu nhíu mày, thủ thành không phải cứ bộ dáng khỏe mạnh là có thể bảo vệ tốt cầu môn, vóc dáng có lớn hơn nữa cũng không thể đem cầu môn che hết, điểm quan trọng nhất của thủ môn là ở phản ứng linh hoạt mà không phải ở chỗ tráng (cao to khỏe mạnh), nếu tráng mà hữu dụng, thì không bằng khiêng một con trâu đến làm thủ môn luôn đi.
Thấy Kiến Vũ cau mày, Phác Hữu Thiên cho cậu là sợ hãi, cũng không khách khí, ôm một quả bóng đá đến một cái vạch, cách cầu môn khoảng chừng hai mươi mét, vượt qua điểm phạt bóng chín mét, hắn cười, nói với Kiến Vũ: "Nhìn cho kỹ bóng là phải đá như thế nào nhé."
Kiến Vũ kéo ra khóe miệng, cậu đường đường là Phùng công tử văn võ song toàn trong thành Đông Bắc lại ngay cả cái quả bóng này cũng không biết đá? Nực cười.
Tiếng hoan hô xung quanh càng ngày càng vang dội, Kiến Vũ đứng ở một bên chăm chú đánh giá sân bóng một phen, tuy so ra kém xúc cúc trường (bãi đấu xúc cúc) mà kiếp trước mình từng chơi, nhưng là nhìn cũng được.
Chẳng bao lâu, chỉ thấy thiếu niên vừa rồi khiêu chiến với cậu đi tới trước mặt cậu: "Tôi đá xong rồi, /, đến lượt cậu."
Kiến Vũ từ trong rổ bóng lấy ra một quả, đi đến chỗ mà khi nãy Phác Hữu Thiên đã đứng, quay đầu lại nhìn thoáng qua những ánh mắt đang mong chờ xem kịch vui tràn ngập tứ phía, sau đó dưới con mắt trợn trừng của mọi người, lui lại đằng sau năm bước (Vũ đứng xa cầu môn hơn Phác Hữu Thiên bước), kỳ thật năm bước này cũng không có xa lắm, chỉ là loại hành vi này nói rõ một cái thái độ của cậu: khiêu khích, chân chính khiêu khích.
Phác Hữu Thiên vốn bởi vì chính mình vào được chín quả mà nở nụ cười nhưng sau khi nhìn thấy một màn này đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Kiến Vũ đây là ý gì, xem thường hắn?!
Kiến Vũ vờ như không nhìn ra Phác Hữu Thiên tức giận, quay đầu ôn hòa cười với Phác Hữu Thiên, nụ cười tựa như gió xuân ấm áp lập tức làm chói mắt một cơ số fangirl trong quần chúng đang vây xem, ánh mắt hàm chứa giễu cợt ngay lúc nhìn thấy cái nụ cười này đã lập tức giảm xuống trọn vẹn mười cấp.
"Nhìn cho kỹ bóng là phải đá như thế nào." Lời này của Vương nhị thiếu gia ngữ khí so với Phác Hữu Thiên càng là ôn hòa, chỉ là giọng điệu khiêu khích bên trong thành công làm cho sắc mặt Phác thiếu gia từ trước đến nay chỉ biết lộ ra mỉm cười cao quý lập tức tức giận đến biến sắc.
Trong chớp mắt, bóng lấy tốc độ mắt thường khó có thể thấy rõ bay vào cầu môn, thủ môn đáng thương vẻ mặt ngốc lăng quay đầu lại nhìn quả bóng, lại nhìn nhìn Kiến Vũ nơi xa xa, lại quay đầu lại nhìn quả bóng, bóng vào rồi?! Thân hình cường tráng của thủ môn nhẹ phiêu
phiêu trong gió, chắc đã gặp phải đả kích vô cùng lớn.
Kiến Vũ đá đá chân, cái thân thể này thật sự quá yếu, góc độ đá ra quả bóng này một chút cũng không tốt. Cậu quay đầu đối với vài bạn học đang đứng ở bên cạnh rổ bóng lộ ra một nụ cười thân thiện: "Bạn học, xin hỏi có thể giúp mình ném một quả bóng tới đây được không?"
Vài bạn học tựa hồ chưa từng nhìn thấy Vương nhị thiếu gia khách khí như vậy, đến khi hoàn hồn lại thì đã thấy mình đem bóng ném ra từ lúc nào, rồi lại ngốc trệ ngẩng lên nhìn bầu trời, quả nhiên là ông trời cuối cùng đã làm ra được một chuyện tốt sao?
"Cảm ơn." Nói cảm ơn xong, Kiến Vũ dùng chân đem bóng cố định tại điểm đánh dấu, lui về phía sau mấy bước, sau đó mạnh xông lên trước đá một phát. Lúc này đây tốc độ của bóng không có nhanh như lần trước, nhưng góc độ lại rất hiểm, mọi người trố mắt nhìn bóng đi vào cầu môn, thủ môn cường tráng lại lần nữa lộ ra một bộ dáng chịu đả kích.
Vì vậy mười quả này hoặc nhanh hoặc chậm, hoặc bổng lên không trung, hoặc xẹt thẳng vào, nói tóm lại chính là toàn bộ đều vào lưới.
Kiến Vũ chậm rãi buông tay áo xuống, sau đó mỉm cười đi đến bên thiếu niên đã hướng cậu khiêu khích: "Cảm ơn."
Phác Hữu Thiên cười đến méo mặt: "Kĩ thuật đá bóng của Vương nhị thiếu gia thật xuất chúng, tôi cam bái hạ phong (ngả nón bái phục)."
"Khách khí, khách khí." Kiến Vũ cười tủm tỉm vén lên mấy sợ tóc nhỏ trên trán: "Kĩ thuật của vị bạn học này cũng rất tốt." Nói xong, nâng bước liền đi ra khỏi đám người đang vây xem.
Phác Hữu Thiên kéo ra khóe miệng, cái gì gọi là "cũng"? Cái gì gọi là "vị bạn học này"? Từ bệnh viện về ngay cả tên của hắn đều không nhớ được?!
"Cậu đá bóng tốt như vậy, gia nhập đội bóng đi." Kiến Vũ không có cơ hội đi xa, bởi vì cậu bị một đại thúc trung niên mang vẻ mặt tươi cười ngăn cản. Cậu nhíu nhíu mày: "Đội bóng?"
"Đúng vậy, gia nhập đội bóng chính là vinh quang, hơn nữa bên trong có rất nhiều cao thủ đá bóng balabala..."
Kiến Vũ kiên nhẫn nghe nam nhân thao thao bất tuyệt. Trong nhận thức của cậu, tùy ý cắt lời của người khác là không lễ phép, chỉ là người nam nhân này tựa hồ thực nói nhiều đến mức có chút thái quá.
"Ông nói cao thủ đá bóng là bọn họ sao?" Chờ đại thúc trung niên cuối cùng đem lời nói cho hết, Kiến Vũ chỉ vào hơn hai mươi người đang tập chạy trên sân bóng, khuôn mặt thản nhiên làm cho người ta nhìn không ra nội tâm của cậu đang nghĩ gì.
"Đúng vậy, như thế nào, bọn họ đá không tồi chứ?" đại thúc trung niên vẻ mặt hí hửng hỏi, tuy ông vừa mới đến đại học B nhận huấn luyện, nhưng trình độ bóng đá tại đại học B trong số các trường đại học cao đẳng vẫn là rất có tiếng, cho nên ông rất có lòng tin.
Kiến Vũ nhìn thấy một nam sinh cường tráng bị đối phương cướp bóng dưới chân rồi ngã gục xuống đất, sau đó nam sinh cường tráng kia vẫn anh dũng sống chết túm lấy quần của đối phương... Cậu thu hồi ánh mắt, kéo ra khóe miệng: "Thực xin lỗi, tôi không có hứng thú đối với việc gia nhập đội bóng."
Cậu trước đó vài ngày đã thấy trên tiểu thuyết có một câu nói rất đúng: không sợ đối thủ là thần đồng, chỉ sợ đồng đội là heo. Vương nhị thiếu gia kiêu ngạo đột nhiên cảm thấy, loại vận động này cũng chỉ giống xúc cúc, một chút thú vị cũng không có, kỳ thật mặc cho ai đem loại vận động nhiệt huyết như vậy lại đá thành một bộ dáng uể oải, muốn chết không muốn sống, cũng sẽ cảm thấy chán nản.
Đại thúc trung niên nhìn thiếu niên tuấn mỹ vẻ mặt ghét bỏ rời khỏi sân bóng, nụ cười trên mặt cứng đờ, đội bóng bị cậu sinh viên này ghét bỏ, phải không?
"Huấn luyện viên, thầy không biết người kia là Vương gia Nhị công tử, cậu ta làm sao có thể mỗi ngày rèn luyện đá bóng khổ cực như vậy." Một đội viên đi đến trước mặt ông, một bên uống nước một bên nói: "Đối với cái loại người này mà nói, tán gái mới là đại sự."
"Người đem tán gái trở thành đại sự còn đá giỏi hơn so với các cậu, các cậu thật là nói mà không biết xấu hổ." Lâm Tuấn nhìn theo bóng lưng thiếu niên, ra là con nhà có tiền, thật sự là đáng tiếc cho một cái mầm tốt như vậy.
Cậu đội viên này sờ sờ mũi rụt lại đến một bên tiếp tục uống nước, oán thầm nói: không phải là rủ rê không thành công sao, cái loại "có mới nới cũ" này cũng quá trắng trợn đi, bất quá... đội viên này ngẩng đầu nhìn thiếu niên đã đi ra hơn mười mét: khả năng tính toán xác xuất đá vào của Kiến Vũ quả thật là tốt, hơn nữa góc độ sút gôn cũng hiểm, nếu như cậu ta có thể gia nhập đội bóng cùng mọi người hợp tác tốt, từ nay về sau trong những trận đấu bóng, cơ hội bọn họ ghi bàn khả năng sẽ càng lớn.
Buổi tối, Vương Thanh về đến nhà, hai huynh đệ sau khi ăn cơm tối, một người thì ôm bé McDull béo xem cái hộp thần kỳ có người bên trong (TV), một người khác thì bưng một ly cà phê ngồi ở bên cạnh thong thả nhấm nháp.
Sau một lúc lâu, Vương Thanh giống như thuận miệng hỏi: "Ở trường học có quen không?"
"Rất tốt." Kiến Vũ nghĩ nghĩ: "Chỉ là buổi chiều, có vị đại thúc bảo em gia nhập đội bóng, nhưng em thấy những đội viên kia đá bóng có vẻ rất là lười biếng, nên không có đáp ứng."
Vương Thanh vội ho một tiếng, không có trả lời Kiến Vũ, chẳng lẽ muốn chính mình nói cho nó biết cho dù là đội bóng của Trung Quốc (đội bóng quốc gia) đi chăng nữa thì cầu thủ cũng rất lười biếng.
"Đúng rồi, anh trai, đây là cái gì?" Kiến Vũ từ túi quần móc ra một cái thẻ đưa cho Vương Thanh.
Vương Thanh tiếp nhận xem xét, là danh thiếp, trên mặt có một địa chỉ trang web, nhìn xem trang web tên gì, anh ngẩng đầu nhìn đôi mắt hắc bạch phân minh của đối phương tràn đầy khó hiểu, thở dài một hơi: "Đây là địa chỉ một trang web, cậu lên mạng là có thể tra được."
"Cái gì là trang web, cái gì là lên mạng?" Kiến Vũ thực sự muốn đi tìm hiểu cái vấn đề mà mình còn thắc mắc kia, rất chân thành hỏi thăm.
"Chính là..." Vương Thanh hít sâu một hơi: "Thôi được rồi, cậu đi theo tôi, tôi dạy cho cậu." Anh quả nhiên là kiếp trước đã thiếu nợ người này!!
...........................................