Who Are You ??? [Thanh Vũ]

chương 25

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thẩm Xương Mân cầm theo một hộp cơm đến phòng tổng tài, thấy Vương Thanh đang cởi áo vest, hắn đem hộp cơm đặt lên trên bàn: "Lão Đại, đây là cơm trưa của anh, còn có văn kiện tôi đã để trên bàn rồi, anh nhìn xem đi." Nói xong, lại nhìn hộp cơm: "Từ ngoài mang tới đã hơn nửa tiếng, có thể sắp nguội, anh ăn sớm một chút."

Đem áo vest để qua bên ghế sa lon, VươngThanh mở hộp cơm ra, nhìn xuống mấy món ăn đã không còn bao nhiêu nóng, rút đũa vệ sinh (đũa dùng lần), bắt đầu dùng bữa.

Thẩm Xương Mân kỳ thật rất muốn hỏi anh tại sao cứ phải tự hành hạ mình như vậy? Buổi trưa hôm nay quản gia của Vương gia không phải đã đưa cơm trưa tới cho anh sao? Như thế nào đi ra ngoài lang thang một hồi, còn sai mình đi mua cơm hộp? Chẳng lẽ chỉ trong một buổi trưa ngắn ngủn, Lão Đại đã biến thành Đại vị Vương? (ý chỉ người có cái dạ dày lớn đến đến mức có thể xưng vương, ăn thế nào cũng không no =.,=)

"Cậu còn có việc?" Vương Thanh thấy Thẩm Xương Mân còn đứng trong phòng, uống một hớp nước rồi hỏi: "Là tên quản lí nào kêu gào muốn tăng tiền lương, hay có ai nháo (ăn vạ) đòi từ chức?"

Thẩm Xương Mân co co khóe miệng: "Không có, anh nghĩ nhiều rồi." Gần đây nhờ anh tác phong làm việc bỗng dưng ngoan ngoãn tuân thủ đúng giờ tan tầm, đã không còn ai muốn từ chức, cũng không còn ai muốn tăng tiền lương. Kỳ vọng duy nhất chính là, tác phong tốt đẹp này, mong anh tiếp tục duy trì.

"Tôi không nghĩ nhiều, vậy cậu là muốn tất cả người của công ty chúng ta thất nghiệp hết sao?" Rất nhanh đặt xuống đôi đũa, Jaejoong đóng lại nắp cơm hộp: "Khuya hôm nay tôi muốn cùng vài người bạn đi bar, nếu không cậu cũng cùng đi đi."

"Quán bar?" Thẩm Xương Mân vô ý thức hỏi: "Nhị thiếu gia biết không?"

Vương Thanh đang định vươn tay lấy tài liệu bỗng dưng khựng lại động tác: "Chuyện này thì liên quan gì tới thằng bé?" Mở tài liệu ra, lại cảm thấy con số ghi trên đó nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt: "Phần báo cáo này là làm sao? Tổng tiền lãi của công ty chi nhánh tại sao lại thấp như vậy?"

Thẩm Xương Mân tiến lên nhìn thoáng qua, trầm mặc sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Ông chủ à, tổng tiền lãi của công ty chi nhánh này so với những tháng khác đã tăng thêm ba phần trăm. Ngài tháng trước còn khen bọn họ thành tích không tồi." (vì anh Thẩm đổi cách gọi với Thanh ca là "ông chủ" nên tớ cũng đổi thành "ngài")

"Một tháng thành tích mới tăng trưởng có một chút như vậy, đã cho là tốt?!" Vương Thanh đem văn kiện vứt qua một bên, cầm lấy một phần văn kiện khác.

Thẩm Xương Mân sờ sờ cái mũi, tổng tiền lãi một tháng tăng trưởng nhiều như vậy cũng tốt lắm rồi. Lão Đại, Chu lột da (người thích hạch sách, bóc lột khủng khiếp như muốn lột da người khác) nếu nhìn thấy anh, chỉ sợ cũng muốn quỳ xuống bái anh làm sư phụ. Thế mà trong cuộc họp mới hai ngày trước, sao anh còn khen ngợi phần trăm tăng trưởng tiền lãi của công ty chi nhánh? Trở mặt cũng không cần nhanh như vậy a.

....................................

Buổi chiều chỉ có một tiết thể dục, Kiến Vũ bởi vì cánh tay bị thương, cho nên chỉ có thể đứng ở dưới bóng cây nhìn theo các bạn cùng lớp đang phải chạy vòng quanh sân vận động. Đứng một hồi cảm thấy có chút nhàm chán, cậu liền ngồi xuống dựa vào thân cây, thuận tay mở cuốn sách vừa mượn được ở thư viện trong trường.

Đó là một câu chuyện xưa rất thú vị, kể về một vị thánh tăng ái quốc mang theo vài đồ đệ có sức mạnh thần kỳ một đường đi Tây Thiên đánh yêu quái thỉnh kinh thư, so với những cuốn truyện kể mà cậu kiếp trước đã đọc thì cái này hay hơn nhiều, các miêu tả đều rất đặc sắc.

Chạy xong vòng sân, Phác Hữu Thiên đứng thở bên đường băng (đường chạy), Hạ Quân đi đến bên hắn, ngả sấp trên vai của hắn chỉ vào người mặc áo sơ mi màu sáng đang ngồi dưới gốc cây: "Cậu đoán xem cậu ta đang đọc cái gì?"

Phác Hữu Thiên tức giận đẩy ra cánh tay đang bíu trên vai mình: "Tôi không có viễn thị, làm sao biết?"

"Cậu ta đang xem [ Tây du kí ]. Vừa rồi tôi còn nghe được cậu ta hỏi một nữ sinh tại sao Tôn hành giả lợi hại như vậy còn phải chịu trói buộc, chết cười mất..." Hạ Quân không để ý tới thái độ không khách khí của Phác Hữu Thiên: "Tôi thấy cậu ta không phải mất trí nhớ, mà là đầu óc không được minh mẫn."

"Hạ Quân, cậu một ngày nào đó sẽ chết vì cái mồm của mình đấy!" Phác Hữu Thiên giận tái mặt nói: "Trước kia cậu muốn cười nhạo Kiến Vũ thế nào tôi cũng mặc kệ, nhưng bây giờ cậu ta đã mất trí nhớ, cậu giễu cợt cậu ta như vậy là sao, cùng "nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của" có gì khác biệt?"

Nghe Phác Hữu Thiên nói như vậy, hắn cũng hiểu được lời của mình có chút quá đáng, xấu hổ cười cười: "Được rồi, tôi chỉ đùa một chút, từ nay về sau tuyệt đối không nói nữa." Tuy Kiến Vũ hiện tại cư xử nhiều lúc kì lạ, nhưng ít nhất so với trước kia thoải mái dễ mến hơn, hắn nói như vậy đúng là có hơi khó nghe một chút.

Phác Hữu Thiên ôm lấy một quả bóng rổ bên cạnh: "Đi soi cậu ta làm gì, còn không bằng chơi bóng rổ. Đi, hai chúng ta tới đẩu ngưu ( vs ) một trận!" Nói rồi, hắn khẽ liếc về phía Kiến Vũ, quan sát. Thấy Kiến Vũ đang cùng mấy nữ sinh nói chuyện gì đó, hắn trong lòng hừ lạnh, cho dù đã mất trí nhớ, cái tật háo sắc này vẫn là không sửa.

...................................................

"Đương nhiên, muốn tìm ông xã thì phải tìm người như Trư Bát Giới vậy." Vây quanh bên cạnh Kiến Vũ, một người nữ sinh nói như thế.

"Vậy sao?" Kiến Vũ nhẹ gật, nghiêng đầu nhìn về phía một nữ sinh khác: "Cậu đã không sao rồi chứ?" Nữ sinh này vừa rồi lúc vừa xuất hiện trước mặt cậu, cậu đã nhận ra ngay đó là cô gái giữa trưa đã đụng phải mình, thật không ngờ hai người đúng là bạn học cùng lớp, kết quả còn chưa nói được hai câu, đã bị hai nữ sinh khác xông lên chỉ vào mũi cậu mà mắng.

Quả nhiên, người trước kia đã có tiền án tiền sự cho dù làm chuyện tốt cũng sẽ bị người ta hiểu lầm thành chuyện xấu, cũng may mấy nữ sinh này tính tình tuy mạnh mẽ, nhưng cũng là người hiểu lí lẽ, đem sự tình nói rõ ràng là ổn. Chỉ là cậu thật không hiểu, những nữ sinh này lại có thể yêu mến cái con heo vừa ục ịch lại tham ăn kia.

"Không sao rồi, trưa nay cám ơn cậu." Dương Yên có chút không được tự nhiên, vội ho một tiếng: "Tay của cậu làm sao vậy? Là vì đánh nhau..." Ý thức được chính mình nhắc tới chuyện có vẻ không hay ho, cô gái vội vàng dừng lại không có tiếp tục nói hết.

Bất quá Kiến Vũ tựa hồ cũng không để tâm, cười thay cô hóa giải bầu không khí xấu hổ này: "Đây là mình cuối tuần đi cưỡi ngựa sau đó bị thương, không có vấn đề gì lớn."

Mấy nữ sinh thấy Kiến Vũ có vẻ cũng không khó ở chung như lời đồn, làm người ôn hòa hữu lễ, cảm giác tốt đẹp đối với cậu từ từ tăng lên. Đến cuối cùng cơ hồ hận không thể ban cho cậu cái danh hiệu "thanh niên gương mẫu của thế kỷ mới".

Dương Yên trước nay cũng không nghĩ đến Kiến Vũ thì ra là người như vậy, trong lòng cũng hy vọng có thể cùng cậu kết giao. Dù sao nam sinh tốt như thế tuy không thể lấy làm chồng, nhưng không kết bạn thì thực quá lãng phí.

Mấy người nói chuyện với nhau một hồi, Dương Nhi còn muốn cùng Kiến Vũ trao đổi số di động. Dù sao, nếu đã là bạn, sao có thể không có số di động của nhau? Về chuyện giữa trưa, Dương Nhi tại sao lại khóc, cô không định nói, mà Kiến Vũ cũng không để tâm.

Có lẽ đôi khi sự săn sóc của con trai không phải ở ngoài miệng, mà là thể hiện trong hành động của mình.

Sau tiết Thể dục, các tiết học trong ngày cũng kết thúc, Kiến Vũ sau khi nói tạm biệt mấy cô gái, thì thấy Phác Hữu Thiên từ phía trước đi đến. Đợi Phác Hữu Thiên đến gần, cậu mở miệng hỏi: "Cậu khuya hôm nay còn muốn đến nhà tôi ở nhờ sao?"

Phác Hữu Thiên khóe miệng co rúm: "Cái gì ở nhờ? Rõ ràng là cậu mời tôi tới nhà cậu! Hôm nay tôi đương nhiên sẽ về nhà mình! Hừ!" Hắn chỉ biết, nói chuyện cùng người này nhất định sẽ khiến mình tức chết.

Kiến Vũ tựa hồ không nghe ra bất mãn trong lời của Phác Hữu Thiên, chỉ gật đầu nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ bảo quản gia thúc thúc không làm thêm phần cơm tối cho cậu."

Phác Hữu Thiên gầm nhẹ nói: "Chẳng lẽ tôi ăn nhiều vậy sao?" Thiếu một mình hắn, rõ ràng còn muốn cố ý phân phó làm ít đi một phần cơm, Kiến Vũ, cậu bớt keo kiệt đi một chút có được không?

Kiến Vũ cẩn thận nghĩ nghĩ: "Ừm... so với tôi không nhiều hơn là mấy..." Nói xong, cậu mỉm cười: "Vậy cậu hôm nay trở về, liệu có bị cha mẹ giáo huấn hay không?"

Phác Hữu Thiên sầm lại con mắt, lập tức hừ lạnh nói: "Không cần xen vào việc của người khác! Bọn họ còn lâu mới giáo huấn tôi!" Nói rồi, xoay người rời đi.

Kiến Vũ nhìn bóng lưng Phác Hữu Thiên, vẫn chỉ là cười cười, xoay người đi về phía cổng trường. Xe trong nhà phái tới chỉ sợ giờ đang chờ ở bên ngoài.

..........................................

Tới quán bar quen nơi luôn mang nét phồn hoa lại không tục tằng huyên náo, Vương Thanh một bên uống rượu, một bên nhìn nữ nhân xinh đẹp đi đi lại lại khắp tứ phía. Ở đây rất nhiều cô gái ban ngày thì đều là nhân viên công ty nhã nhặn, nhưng đến tối, sẽ lại thể hiện ra một mặt cuồng dã, có phóng khoáng cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy sỗ sàng.

Ngồi bên cạnh nữ nhân mà mình có lần đã gặp mặt lúc trước, mắt anh nhìn móng tay đỏ thẫm trên làn da ngọc xanh miết của cô gái, xoa xoa bên trán nói: "Tôi đi toilet một chút."

"Ok." Nữ nhân không để ý, nhẹ gật, tự cầm ly rượu uống, nghiêng đầu lại chứng kiến điện thoại của Vương Thanh không cẩn thận rơi trên ghế sa lon.

"Ơ, cậu ta lại làm rơi điện thoại." Ngồi ở khoang ghế bên cạnh, Vu Hi Triệt bắt lấy di động, khiến nữ nhân kia căn bản cũng không có cơ hội đụng tới nó.

Cầm ly rượu, nữ nhân liếc mắt nhìn cử động của Vu Hi Triệt, mỉm cười, thu hồi ánh mắt, đong đưa cục đá trong ly. Vì quán bar không quá ồn ào, bọn họ có thể nghe được đá cùng ly thủy tinh chạm vào nhau phát ra âm thanh leng keng.

Vừa lúc đó, điện thoại vang lên, Quách Hạo cùng Vu Hi Triệt nhìn nhau, thấy trên điện thoại hiện tên người gọi là "tiểu Vũ", Vu Hi Triệt hừ một tiếng: "Hóa ra là tiểu tử kia." Nói rồi, nhấn nút tiếp cuộc gọi.

Kiến Vũ nghe thanh âm trong điện thoại truyền đến là Vu Hi Triệt, hơi sững sờ một chút sau mới hỏi: "Vu ca, anh trai em đâu?"

"Ca của em á?" Vu liếc mắt nhìn đại mỹ nữ đang chơi với ly rượu, cười hì hì nói: "Anh trai em đang ở cùng mỹ nữ, em tìm cậu ta có việc gì?"

Kiến Vũ đưa mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, khom khom khóe miệng: "Không có việc gì, em chỉ là lo lắng sao anh trai muộn như vậy vẫn chưa trở về, ra là thế, vậy các anh chơi vui nhé." Khép lại nắp điện thoại, Kiến Vũ mới vỡ lẽ, thì ra là đi tìm người đẹp, dù gì cũng cùng là nam nhân, cậu có thể hiểu được. Hơn nữa kiếp trước cậu cũng có người chuyên môn giáo dưỡng qua về phương diện này, đối với loại chuyện đó, sớm đã không lạ lẫm.

Vương Thanh từ trong toilet đi ra, tới chỗ bọn họ ngồi, vừa vặn chứng kiến Vu Hi Triệt cầm điện thoại di động của mình nói gì đó, anh nhìn về phía Quách Hạo: "Ai?"

Quách Hạo cười nói: "tiểu Vũ em trai."

Vương Thanh sắc mặt khẽ biến, giật lấy điện thoại trong tay Vu Hi Triệt, lại chỉ thấy dòng chữ thông báo kết thúc cuộc gọi trên màn hình.

"Cậu không cần khẩn trương, tiểu tử kia chỉ là bảo chúng ta chơi vui vẻ." Vu Hi Triệt rót một chén rượu cho Vương Thanh: "Nhìn không ra tiểu tử kia còn rất hiểu những chuyện này nha."

Vương Thanh sầm mặt: "Vu Hi Triệt, Kiến Vũ còn là một đứa trẻ, cậu không được nói bậy."

"Hai mươi tuổi còn là đứa trẻ? Bộ là "cự anh" (đứa trẻ lớn) sao?!" Vu Hi Triệt khiêu mi.

Vương Thanh đem di động bỏ vào túi áo, cầm ly rượu lên, mặt không đổi sắc nói: "Thật khó cho cậu lại biết cái từ "cự anh" này."

Ba vị hảo hữu khác im lặng, Vương Thanh à, tuy Vu Hi Triệt giễu cợt em trai của cậu, nhưng cậu cũng không cần đem chuyện thành tích ngữ văn không tốt của Vu Hi Triệt nói trắng ra như vậy a.

"Không chỉ hiểu "cự anh" là gì, tôi còn biết rõ "trí chướng" (thiểu năng trí não)." Vu Hi Triệt hừ lạnh.

Vương Thanh vô cùng đồng ý: "Đó là đương nhiên, cậu mỗi lần tự soi gương đã nên biết cái từ này." Dám nói em trai của Vương Thanh ta là trí chướng? Kiến Vũ so với ngươi còn thông minh hơn!!

Thẩm Xương Mân nhìn Vu Hi Triệt bằng ánh mắt thương cảm, Vu thiếu gia, không có ai ở trước mặt Đại thiếu gia mà chiếm được thượng phong, huống chi cậu còn nói lời công kích nhị thiếu gia, làm người cũng nên nghĩ thoáng một chút a.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio