Đây là lần đầu tiên Thôi Mỹ Dung đi vào trụ sở chính của Vương thị, cô ngồi dựa vào ghế sa lon, cầm trong tay một quyển tạp chí để cho khách giết thời gian, ánh mắt lại quét về phía một người đang đi về hướng này.
"Cô chính là Thôi tiểu thư a, tôi là Thẩm Xương Mân – trợ lý của Vương tổng, mời theo tôi lên lầu." Người đến là một nam nhân trẻ tuổi chưa đến , đeo một cái kính không gọng, làm cho gương mặt thanh tú của anh ta tăng thêm vài phần phong độ của người trí thức.
"Tôi không quấy rầy đến công tác của Vương tiên sinh chứ?" Thôi Mỹ Dung kịp phản ứng, đem tạp chí để qua một bên, đứng dậy mỉm cười nói: "Làm phiền Thẩm trợ lý."
"Không sao, được đón tiếp Thôi tiểu thư là vinh hạnh của tôi." Thẩm Xương Mân đẩy kính mắt, làm ra tư thế "xin mời", dẫn cô đi thang máy chuyên dụng, nhưng trong lòng thầm than, những tiểu thư đại gia tộc này cũng không phải đèn đã cạn dầu, xã hội bây giờ phụ nữ so với đàn ông còn lợi hại hơn, ít nhất bóng đá nữ so với bóng đá nam cũng không thua kém a.
...
Trong phòng làm việc của Tổng tài, Vương Thanh thấy Kiến Vũ tựa hồ đang ngủ, đang chuẩn bị lấy áo khoác đắp cho Kiến Vũ, chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng gõ, liền thấy Thẩm Xương Mân đi vào: "Tổng tài, Thôi tiểu thư đến."
Động tĩnh này làm cho Kiến Vũ đang ngủ mơ màng liền mở mắt, nhìn đồng hồ trên tay, hiện tại mới hơn h, cậu còn chưa ăn cơm a?
"Vương Thanh." Thôi Mỹ Dung đi vào văn phòng, không để ý bên cạnh còn có người, nụ cười rất tự nhiên nói: "Tối qua nghe nói anh có việc, không tham gia buổi tiệc, không biết trưa hôm nay có thời gian cùng tôi ăn bữa cơm hay không?"
Vương Thanh liếc mắt nhìn Thẩm Xương Mân, Thẩm Xương Mân xoay người đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại, hắn đi vài bước mới nhớ tới, Nhị thiếu gia không phải vẫn còn ở bên trong sao? Tâm tư của Thôi gia không ai là không rõ, hiện tại Nhị thiếu gia còn đang ở bên trong, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa?
Phụ nữ đã mời, thường thì đàn ông không thể cự tuyệt, hơn nữa trong nhận thức của Thôi Mỹ Dung, Vương Thanh hồi đại học mặc dù đạm mạc, nhưng lại là một người vô cùng có phong độ, cô rất tự tin cho rằng Vương Thanh sẽ đáp ứng lời mời của mình.
Ánh mắt của Vương Thanh nhìn về phía Kiến Vũ đang ngồi dậy xoa xoa mắt: "Thật xin lỗi, giữa trưa tôi còn phải đưa em trai tới trường, chuyện dùng cơm... chắc không thể cùng An tiểu thư tận hứng."
Thôi Mỹ Dung nụ cười có chút cứng đờ, ý tứ cự tuyệt trong lời nói của đối phương rất rõ ràng, Vương gia có tiền như vậy, sao lại không mời nổi một tài xế, huống chi Vương gia Nhị thiếu gia tuổi cũng không còn nhỏ, sao còn phải cần chính người nhà đưa đón. Cô theo ánh mắt Vương Thanh nhìn lại, mới phát hiện trong góc còn có một thiếu niên thanh nhã đang ngồi, khí độ toàn thân khiến cho ai nhìn cũng thấy thoải mái.
"Vị này chính là...?" Trong lòng đã có đáp án, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, theo như tính tình của Vương Thanh, sao có thể cho phép người khác ngồi chơi ở phòng làm việc của mình.
"Xin chào, tôi là Kiến Vũ." Kiến Vũ cười cười với Thôi Mỹ Dung, vì ngại đối phương là phụ nữ hơn nữa có lẽ còn có ý với Vương Thanh, cho nên cũng không cùng cô bắt tay chào hỏi.
"Thì ra là Nhị thiếu gia, xin chào." Thôi Mỹ Dung vẻ mặt tươi cười nhìn về phía Vương Thanh: "Mấy ngày gần đây đã được nghe Tiểu Thuỷ Nguyên nhắc tới Nhị thiếu gia, quả thực đúng là một người ưu tú."
Vương Thanh nhíu mày, tên Thôi Thuỷ Nguyên kia chú ý tới Kiến Vũ như vậy làm gì?
Kiến Vũ thấy Thôi Mỹ Dung tuy khen ngợi mình, nhưng ánh mắt lại nhìn Vương Thanh, trong lòng liền hiểu ra, vì vậy đứng lên nói: "Ca, em ra ngoài đi dạo một chút."
Vương Thanh nhíu nhíu mày: "Em đầu còn đau, đừng đi loạn, ngồi trên ghế salon nghỉ ngơi đi."
Kiến Vũ có chút do dự, nhưng thấy bộ dáng Vương Thanh cũng không giống như nói chơi, đành phải nhẹ gật đầu, cầm quyển truyện cười úp lên mặt mình, ra vẻ không muốn nói chen vào giữa hai người.
Nụ cười của Thôi Mỹ Dung càng thêm cứng ngắc, cô đúng là có chút ý tứ với Vương Thanh, nhưng đa phần cũng là xuất phát từ ích lợi, vô luận nhìn từ góc độ nào, Vương Thanh chính là người thích hợp nhất với cô, Phác gia Đại thiếu gia tuy cũng không tồi, nhưng đứa em trai kia của hắn cũng không phải đèn đã cạn dầu, sau này Phác thị thuộc về ai, còn chưa nói chắc chắn được. Nhưng Vương Thanh không giống như vậy, anh ta đã là Vương thị đương gia, hơn nữa lại có được hầu hết cổ phần công ty Vương thị, mặc dù cũng có em trai, nhưng cậu ta cũng không giữ cổ phần, căn bản không cần lo lắng vấn đề tài sản sau này.
Nhưng cô thật không ngờ Vương Thanh lại không đem cô để vào mắt, lời mời của mình so ra lại không bằng chuyện đưa Kiến Vũ đến trường, khó mà nghĩ được rằng Kiến Vũ đến trường không thể không do Vương Thanh đưa đi?
Không khí trở nên có chút xấu hổ, Thôi Mỹ Dung miễn cưỡng cười nói: "Tôi chỉ là muốn mời anh một bữa cơm, dù thế nào, chúng ta cũng coi như là bạn bè, nếu không ngại, mời Nhị thiếu gia cũng cùng đi, chắc anh sẽ không ngay cả chút mặt mũi đó cũng không cho tôi chứ?"
Vương Thanh cười cười, cầm lấy áo vest của mình khoác lên người Kiến Vũ, sau khi ngồi xuống bên cạnh cậu mới nói: "Sao có thể để Thôi tiểu thư mời khách, bữa trưa hôm nay cứ để tôi mời, cũng là bồi tội với Thôi tiểu thư, tối qua có việc không thể tham gia bữa tiệc, thật sự là tôi không đúng."
"Anh khách khí rồi." Tìm được đáp án mình muốn, nụ cười trên mặt Thôi Mỹ Dung sáng lạn không ít, vừa lúc đó, tiếng gõ cửa lần nữa vang lên.
"Tổng tài, tiếp tân gọi điện thoại tới nói, Hàn tiểu thư tìm anh." Thẩm Xương Mân sắc mặt bình tĩnh đi vào, chỉ là hai mắt đằng sau cặp kính đảo qua Thôi Mỹ Dung, tình huống này thật là đặc sắc, không biết tổng tài hôm nay xuất môn có trúng phải giờ hoàng đạo hay không.
Bất quá biểu tình Thôi Mỹ Dung sau khi nghe đến Hàn Hạ Như cũng không thay đổi nhiều, Thẩm Xương Mân đẩy kính mắt, cảm thấy bội phục, những người sinh ra là thiếu gia tiểu thư này đều là cao thủ đóng kịch, nếu bọn họ gia nhập vào giới giải trí, những người gọi là diễn viên chuyên nghiệp kia sẽ không còn chỗ để lăn lộn.
"Ừm, để cô ấy vào." Vương Thanh nhíu nhíu mày, Hàn Hạ Như sao đột nhiên lại đến tìm anh, chẳng lẽ là muốn phỏng vấn?
Tựa trên ghế salon, Kiến Vũ ngọ nguậy, Vương Thanh ngồi bên cạnh nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu, vui vẻ nói: "Nếu muốn ngủ, tới phòng nghỉ của anh đi."
Kiến Vũ ló đầu ra từ trong áo vest rộng thùng thình, lắc đầu, liếc mắt nhìn Thôi Mỹ Dung vẫn đang mỉm cười: "Không sao, em chỉ hơi chóng mặt thôi."
"Bảo em đừng uống rượu, em không nghe, hiện tại thấy khó chịu chưa." Đem người kéo đến ngồi xuống bên cạnh, lại để cho cậu ngả đầu gối lên đùi mình:"Nếy em không muốn vào phòng nghỉ, vậy dựa vào anh nằm một lát."
"Công việc của anh..." Kiến Vũ cảm giác mình tuyệt đối không muốn làm một người chỉ biết mang đến phiền toái.
"Sáng nay anh cũng không có nhiều việc, em cứ ngủ đi." Sửa sang lại áo vest, phủ lên người thiếu niên, Vương Thanh cười đến ôn hòa.
Chuẩn bị ra ngoài, Thẩm Xương Mân nhướn mi, tổng tài đã quên buổi sáng phải duyệt vài hợp đồng, còn có một cuộc họp sao? Quả nhiên sau khi ở cùng Nhị thiếu gia, năng lực trí nhớ của tổng tài cũng giống như chỉ số thông minh, thẳng tắp giảm xuống.
Thôi Mỹ Dung kinh ngạc nhìn Vương Thanh dị thường ôn nhu, một mặt như vậy của Vương Thanh cô chưa bao giờ thấy qua, cho dù là khi anh còn ở bên Hàn Hạ Như, cũng chưa từng bắt gặp Thôi Mỹ Dung có vẻ mặt như thế. Nghĩ đến Hàn Hạ Như, Thôi Mỹ Dung cười lạnh, lúc trước người này vì cái gọi là tiền đồ mà rời khỏi Vương Thanh, lúc này lại quay lại, là muốn tính toán cái gì đây?
Hàn Hạ Như đi theo sau lưng Thẩm Xương Mân vào văn phòng, thấy Thôi Mỹ Dung ngồi trên ghế sa lon thì, sắc mặt thay đổi. Hồi ở nước ngoài, hai người cũng chỉ quen biết sơ sơ, hiện tại người này lại có ý với bạn trai cũ của mình, chuyện này ít nhiều gì cũng làm cho lòng người có chút phức tạp.
Liếc mắt nhìn người đang gối lên đùi Vương Thanh, Hạ Như không cần huy động đến đầu óc cũng biết người đang bị bọc trong áo vest kia là Vương gia Nhị thiếu gia. Cô cười cười với Vương Thanh, đè thấp tiếng nói: "Nhị vị, chào buổi sáng."
"Thì ra là Hàn Hạ Như, đã lâu không gặp." Thôi Mỹ Dung nhẹ gật đầu với Hàn Hạ Như, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười: "Mấy năm không gặp, cậu vẫn khỏe chứ?"
Hàn Hạ Như ngồi xuống ghế sa lon đối diện Thôi Mỹ Dung, tựa hồ không nghe được ý bóng gió bên trong câu nói Thôi Mỹ Dung, cười nói: "Coi như không tồi, bất quá cũng không được tốt như cậu, dù sao cậu cũng là Thôi gia tiểu thư đại danh đỉnh đỉnh."
Nghe ra Hàn Hạ Như nói mình chẳng qua chỉ là dựa vào tiền tài trong nhà, Thôi Mỹ Dung nụ cười có chút lạnh lùng: "Cũng đúng, dù sao cũng tốt hơn so với một số người cứ tân tân khổ khổ tính đến tính tính đi đủ các loại kế nhưng cuối cùng lại chẳng được cái gì."
Chiến tranh của phụ nữ là không có khói thuốc súng, Vương Thanh đối với điểm này rất tán thành, anh cười với hai người, nói: "Nhị vị muốn uống gì?"
"Cà phê." Thôi Mỹ Dung mỉm cười.
"Hồng trà." Hàn Hạ Như cũng mỉm cười.
"Được." Vương Thanh bấm điện thoại nội bộ, gọi Thẩm Xương mang đồ uống tới, tuy cũng có chuẩn bị cà phê dùng để đãi khách, nhưng mình lại không dám dùng, nếu không Kiến Vũ sẽ lo lắng. Cúi đầu nhìn người đang gối lên đùi mình, không biết có phải là tâm ý liên thông hay không, lại thấy Kiến Vũ vươn tay cầm một bàn tay của Vương Thanh.
Lúc Thẩm Xương Mân đem hồng trà bưng tới cho Hàn Hạ Như, lại liếc mắt nhìn Thôi Mỹ Dung uống cà phê, xem ra vẫn là kĩ thuật của Hàn Hạ Như cao hơn một bậc, ít nhất ở một số phương diện, chi tiết nhỏ nhặt, Hàn Hạ Như so với Thôi Mỹ Dung càng thêm chú ý.
Kiến Vũ cảm giác mình mặc dù có chút buồn ngủ, lại không thể ngủ được, cũng không muốn rời khỏi đùi của Vương Thanh, liền nắm lấy đầu ngón tay của anh, vân vê nghịch ngợm, nghe hai người phụ nữ bên cạnh nói chuyện.
Cậu nhìn ra anh trai cũng không thích cô gái Thôi Mỹ Dung kia, trong lòng thở phào một hơi, cậu thấy nữ tử này cũng không phải là một cô gái đơn thuần, người như vậy cùng anh trai một chút cũng không xứng, ưm, đến nay cậu còn chưa gặp được người nào xứng đôi với anh trai.
Nắm lấy ngón tay Vương Thanh đột nhiên dùng tới một chút khí lực, nếu từ nay về sau anh trai đối với người khác cũng tốt như đối với mình, vậy...
"Vũ, em sao vậy?" Phát hiện thân thể Kiến Vũ đột nhiên trở nên cứng ngắc, Vương Thanh sắc mặt khẽ biến, cho là đầu cậu lại đau, vội hỏi: "Đau đầu sao?"
"Không sao." Ngẩng đầu cười cười với Vương Thanh, có lẽ anh trai vẫn quan tâm đến mình nhất.
Ưm, những nữ nhân khác là gì chứ, nếu không qua được cửa ải của mình, còn lâu cậu mới đồng ý cô ta gả cho anh trai.
Hàn Hạ Như chậm rãi uống trà, nhìn cảnh đẹp ý vui trước mắt, cô đột nhiên lại cảm thấy, người thích hợp đứng bên Vương Thanh nhất lại là Nhị thiếu gia?