Vương Thanh bê điểm tâm lên, đi đến bên ngoài cánh cửa khép hờ, nghe thấy trong tiếng cười của Kiến Vũ xen lẫn tiếng nói của Hạ Như, làm anh cảm thấy có vẻ hai người trong phòng ngồi với nhau vô cùng vui vẻ.
Cước bộ của anh dừng một chút, mới đẩy cửa ra, cười nói: "Nghe hai người trò chuyện rất vui vể, tôi mang điểm tâm tới đây." sau khi đem điểm tâm đặt lên bàn trà, Vương Thanh rất tự nhiên ngồi xuỗng bên cạnh Kiến Vũ, cười tủm tỉm nói với Hạ Như: "Không ngại tôi ngồi ở đây chứ?"
Hạ Như liếc mắt nhìn đĩa điểm tâm đa dạng tinh xảo trước mặt: "Đương nhiên không."
Kiến Vũ đóng bút ghi âm, nghiêng đầu cười cười với Vương Thanh: "Ca, anh đã về." Nói xong, theo thói quen ngồi xích lại phía Vương Thanh, nụ cười trên mặt cũng tăng thêm vài phần ấm áp.
Đối với loại hành động vô ý thức này của Kiến Vũ, Vương Thanh cảm thấy rất hài lòng, vươn tay xoa xoa tóc của cậu, cầm một miếng điểm tâm đưa tới bên miệng cậu: "Em nếm thử đi."
Há mồm cắn điểm tâm, Kiến Vũ nhai nhai, cười híp mắt, một miếng cắn tới cả miếng trên tay Vương Thanh, đầu lưỡi khẽ chạm vào đầu ngón tay ấm áp của Vương Thanh, làm ánh mắt Vương Thanh có chút nhộn nhạo, vươn tay nhẹ nhàng vuốt khóe môi Kiến Vũ, nhẹ giọng cười nói: "Có vụn bánh."
Kiến Vũ nghe vậy giơ cằm lên, động tác này ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn Vương Thanh lau sạch cho mình, mà Vương Thanh cũng là sủng nịch cười, móc khăn tay trên người ra nhẹ nhàng lau khóe miệng cho cậu.
Hạ Như kinh ngạc nhìn một màn này, Vương Thanh đối với Kiến Vũ như thế nào, cô cũng đã biết, nhưng không thể tưởng được hai anh em lại thân thiết đến mức độ này, loại thân thiết đó, tựa hồ đã vượt quá giới hạn tình cảm anh em, cô nhìn thấy trong mắt Kiến Vũ là sự ỷ lại cùng tín nhiệm, còn trong mắt Vương Thanh là sự ôn nhu, ôn nhu sao?!
Cô cho là mình nhìn lầm rồi, nhưng là một phụ nữ, dù từ trước đến nay luôn cho rằng tình yêu đứng thứ hai, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hàm nghĩa biểu hiện trong ánh mắt, ánh mắt Vương Thanh nhìn Kiến Vũ không phải là ánh mắt của một người anh trai nhìn em trai mình, mà rõ ràng là như đang nhìn tình nhân của mình.
Tay Hạ Như run lên, vội vàng thu hồi ánh mắt, che dấu bối rối ở đáy lòng, không đúng, có lẽ là do mình nhìn lầm thôi, làm sao lại có thể có chuyện như vậy.
"Chị Hạ, chúng ta tiếp tục thôi." Kiến Vũ nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Đợi lát nữa chúng ta cùng xuống dưới nhà ăn cơm chiều."
"A." Hạ Như ngẩng đầu, Kiến Vũ mặt mang theo nụ cười bật bút ghi âm, mà Vương Thanh cũng cầm lấy chén trà mà Kiến Vũ đã uống qua, biểu tình trên mặt rất tự nhiên, cũng không có gì là không ổn, Hạ Như cầm bút nhẹ nhàng thở ra, có lẽ là chính mình nhìn lầm rồi cũng nên, làm sao có thể có chuyện như vậy được.
Sau khi phỏng vấn một số vấn đề, Hạ Như đột nhiên hỏi: "Về những chuyện trước kia của Nhị thiếu gia, bên ngoài có rất nhiều lời đồn, vậy Nhị thiếu gia đối với những lời đồn này có ý kiến gì không?"
Kiến Vũ cũng không để ý lắm: "Sai chính là sai, nhưng tôi nghĩ, chỉ cần có thể sửa chữa, người xung quanh cũng sẽ chậm rãi tiếp nhận, phạm sai lầm không đáng sợ, đáng sợ chính là lại mắc thêm lỗi lầm."
"Nhị thiếu gia rất có dũng khí." Hạ Như cũng không ngờ tới, Kiến Vũ lại sảng khoái thừa nhận sai lầm trước kia như vậy, lập tức cười: "Dũng cảm gánh chịu, cũng dũng cảm sửa chữa, không phải ai cũng có thể làm được, Nhị thiếu gia lại có thể, là ai cho đã cậu dũng khí này?"
Kiến Vũ cúi đầu xuống, sau một lát mới mở miệng nói: "Trên thế giới này, tôi có một người rất quan trọng." Kiến Vũ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Vương Thanh, cắn cắn khóe môi: "Anh ấy không cần tôi nhất định phải làm nên cái gì, cũng không bởi vì tôi có gì đó mà đối xử tốt với tôi. Anh ấy nói, chỉ cần tôi còn cần anh ấy, anh ấy sẽ luôn luôn ở bên tôi, và tôi là người quan trọng nhất của anh ấy."
Trong phòng trở nên rất yên tĩnh, Vương Thanh vươn tay cầm lấy tay Kiến Vũ, trên mặt tuy vẫn mỉm cười, trong lòng lại như nước đang sôi, như thế nào cũng không bình tĩnh được.
"Không người nào có thể làm cho một người như vậy khổ sở, tôi cũng vậy." Kiến Vũ cười cười với Vương Thanh, mới quay sang nói với Hạ Như: "Tôi là người quan trọng nhất của anh ấy, anh ấy cũng là người quan trọng nhất của tôi."
Hạ Như sợ hãi nhìn hai anh em nắm tay nhau, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào, chỉ là mấy câu đơn giản nhưng lại mang theo bao nhiêu kinh động. Gia đình như vậy, anh em như vậy, có thể nói ra ba chữ "quan trọng nhất" kia, đến cỡ nào khó khăn?
Hạ Như không nhìn lầm sự mừng rỡ trong mắt Vương Thanh, cô cúi đầu xuống, đột nhiên cười ra tiếng, đến khi ngẩng đầu, vẫn là bộ dáng lanh lẹ: "Tình cảm giữa hai người, thật làm cho người ta hâm mộ." Không phải tình anh em, mà là tình cảm giữa hai người.
Vương Thanh nheo mắt nhìn về phía Hạ Như, phát hiện trong mắt cô cũng không có nửa phần kì thị, trầm giọng cười, cũng không nói thêm gì nữa, để buổi phỏng vấn này tiếp tục.
Chủ đề phỏng vấn phần lớn xoay quanh một vài vấn đề về chuyện học tập, cuộc sống, còn có hai trận đấu kia của Kiến Vũ, vấn đề hỏi được không ít, nhưng không phải tất cả đều có thể đăng lên tạp chí, nhưng hỏi như thế nào, viết cái gì là cả một chuyện, cho nên người đối với những thứ này có chút am hiểu như Vương Thanh ngồi ở một bên, ít nhiều vẫn có chút tâm lý phòng bị với Hạ Như.
Bất quá cho đến lúc kết thúc phỏng vấn, Hạ Như cũng không hỏi vấn đề quá phận nào, hơn nữa phần lớn những vấn đề trong đó đối với Kiến Vũ cũng rất có lợi, ánh mắt Vương Thanh phức tạp liếc nhìn Hạ Như, theo như tính cách của Hạ Như, trừ phi là thật sự yêu mến Kiến Vũ, bằng không khi phỏng vấn luôn sẽ đào không ít bẫy chờ người ta nhảy vào, hiển nhiên hôm nay cô đối với Kiến Vũ vô cùng khách khí.
Làm chủ nhân thứ hai trong nhà, sau khi phỏng vấn kết thúc, Kiến Vũ vô cùng hiếu khách mời Hạ Như ở lại dùng bữa tối, Vương quản gia cẩn thận đánh giá Hạ Như vài lần, sau khi xác định Hạ Như so với Kiến Vũ lớn hơn vài tuổi, không phải bạn gái cậu mới yên tâm tới phòng bếp bảo người mang thức ăn lên. Mà Vương Thanh nhưng lại vô cùng lo lắng liếc nhìn Kiến Vũ, xem bộ dáng của cậu, tựa hồ đối với Hạ Như rất có hảo cảm, chẳng lẽ Kiến Vũ thích những cô gái lớn tuổi hơn mình?
Đột nhiên trong lúc đó, Vương Thanh cảm thấy người bạn gái cũ ngồi ở phía đối diện mình cũng là một nhân tố tình địch.
Món ăn được dọn lên bàn, Hạ Như từng làm bạn gái Vương Thanh một năm, vẫn tương đối rõ khẩu vị của anh, nhưng kì lạ chính là... trên bàn cơm không có những món Vương Thanh thích ăn, nhưng nhìn biểu lộ của Kiến Vũ, tựa hồ đối với bữa tối vô cùng vừa lòng. Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn quản gia, lúc thấy đối phương tựa hồ đối với biểu hiện hài lòng của Kiến Vũ, lại lộ ra nụ cười từ ái thì cô lập tức hiểu ra, trong biệt thự Vương gia, có lẽ việc của Vương nhị thiếu gia mới là chính, Vương Thanh chỉ là phụ.
Đồng tình liếc mắt nhìn sắc mặt ôn hòa của Vương Thanh, quả nhiên tất cả mọi người đều nuông chiều trẻ con, ở trước mặt Vương nhị thiếu gia, một Vương Thanh lạnh lùng chỉ sợ đã mất đi hơn phân nửa mị lực.
Tư thái dùng cơm của Kiến Vũ rất đẹp mắt, Hạ Như lần nữa cảm thán, cô thật không thể tin được một thiếu niên ngay cả ăn cơm cũng chỉ có thể dùng một câu "cảnh đẹp ý vui" để hình dung này, lúc trước như thế nào lại chơi bời lêu lổng, cuối cùng còn bị người ta đánh cho phải vào bệnh viện.
Hiện tại Kiến Vũ cùng Vương nhị thiếu gia được đồn đại trong quá khứ cứ như là hai cái dấu trái cực, hoàn toàn làm cho người ta không thể tin được một người thay đổi lại có thể khác biệt lớn đến như vậy.
"Cái này ăn quá nhiều buổi tối sẽ khó tiêu hóa, không tốt với dạ dày, em không thể ăn nữa." Cơm tối dùng đến hơn phân nửa, Vương Thanh đè xuống chiếc đũa của Kiến Vũ, cau mày nói: "Em nếu còn ăn, sau này vào bữa tối anh sẽ không cho đầu bếp làm món này cho em nữa."
Kiến Vũ buồn bực rút tay về, còn luyến tiếc liếc nhìn đĩa thức ăn đầy hương vị, vùi đầu ăn mấy cọng rau trong bát mà Vương Thanh gắp cho cậu, chỉ là tốc độ chậm đi không ít.
Cơm vừa mới ăn xong, chợt nghe bên ngoài rào rào tiếng mưa rơi, Kiến Vũ liếc mắt nhìn mưa ngoài cửa sổ, quay đầu nói với Hạ Như: "Chị Hạ, mưa lớn như vậy, hôm nay ở lại nhà em đi, sáng ngày mai em bảo lái xe đưa chị tới tòa soạn a."
Nhị thiếu gia đã lên tiếng, làm quản gia tự nhiên phải nhiệt tình để khách ở lại trong nhà, về phần ý kiến của Vương Thanh, bị Vương quản gia không cẩn thận ngó lơ.
Hạ Như kỳ thật cũng không muốn ở lại, dù sao Vương Thanh không thích người ngoài ở lại trong nhà, nhưng không thể cưỡng lại được sự nhiệt tình của quản gia Vương gia, cô chỉ đành xấu hổ đi tới phòng dành cho khách, lúc vào trong, cô còn cẩn thận nhớ lại một chút biểu tình vừa rồi của Vương Thanh, giống như cũng không biểu hiện ra mất hứng?!
Sau khi hai anh em trở về phòng, rửa mặt xong, Vương Thanh nằm ở trên giường, dựa lưng vào gối, ôm Kiến Vũ ở trước ngực: "Vũ, tại sao phải để Hạ Như ở lại?" Cái cằm cọ cọ hai cái lên cái đầu trước ngực mình.
"Trời mưa lớn mà." Kiến Vũ ngọ nguậy thân thể.
"Nhà chúng ta có xe, sẽ không để cho cô ấy gặp mưa, không phải sao?" Vương Thanh đưa môi tới gần bên tai Kiến Vũ, nói khẽ: "Hay là... em em thích cô ấy?"
Lỗ tai có chút ngứa, Kiến Vũ trở mình, đem cả đầu cọ vào ngực Vương Thanh: "Chị ấy không phải bạn gái cũ của anh sao, hơn nữa... hơn nữa... chị ấy so với Thôi Mỹ Dung tốt hơn."
Vui vẻ trên khóe miệng Vương Thanh lập tức biến mất, một lúc sau mới nói: "Em muốn Hạ Như người phụ nữ của anh?"
Kiến Vũ tựa ở trước ngực Vương Thanh không hề động, chỉ là tay vô ý thức nắm lấy dây lưng áo ngủ của Vương Thanh.
"Vũ, em muốn vậy sao?" Thấy cậu không nói lời nào, vui vẻ trên khóe miệng Vương Thanh dần dần khôi phục, tiếp tục mở miệng nói: "Nếu như em thích, anh sẽ tôn trọng ý muốn của em."
Kiến Vũ thanh âm hơi nâng cao: "Cuộc đời của anh, sao có thể dựa vào ý muốn của em mà lựa chọn, em khi nào thì nói muốn anh lấy chị Hạ?" Thì ra anh trai không thích người phụ nữ vĩ đại này a, Kiến Vũ ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người Vương Thanh, khó hiểu trầm tĩnh lại.
"Em là người quan trọng nhất của anh, đương nhiên anh muốn tôn trọng ý kiến của em." Vương Thanh vươn tay vòng qua eo Kiến Vũ, một tay nhẹ nhàng vuốt phía sau lưng cậu: "Chỉ cần là ý kiến của em, anh đều quan tâm."
Tuy bị Vương Thanh vuốt ve phía sau lưng có chút không được tự nhiên, nhưng Kiến Vũ lại cảm thấy an tâm lạ thường, cậu ngáp một cái, trở tay ôm Vương Thanh nói: "Nhưng hạnh phúc của anh trai là quan trọng nhất."
Bất quá hiện tại người quan trọng nhất trong lòng anh trai vẫn là mình, thật tốt.
Thật lâu qua đi, Vương Thanh ngắm nhìn người đang ngủ thật say trong lồng ngực mình, hôn hôn cái trán trơn bóng của cậu, Vũ, bộ dạng này của em, xem như ghen sao?