Who Are You ??? [Thanh Vũ]

chương 78

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Vương gia từ trên xuống dưới thở phào một hơi, nhưng cũng lại hít vào một hơi, lo lắng lỡ như có môn nào đó không qua được, sẽ khiến trái tim nhỏ bé của Nhị thiếu gia bị tổn thương nghiêm trọng.

Trái ngược với sự khẩn trương của những người khác, Kiến Vũ vẫn rất bình tĩnh, thi cuối kỳ xong được nghỉ một thời gian, cậu liền tìm rất nhiều sách vở có liên quan đến xã hội hiện nay để xem, cảm thấy hữu dụng thì nhớ kỹ, cảm thấy vô ích thì cười trừ, thời gian quả thật là dài, cũng có chút giống như giấc mộng kiếp trước của mình.

Đọc sách, luyện thư pháp, vẽ tranh, uống một ly trà xanh, hai chén rượu đạm, có ý có vị, vô cùng thư thái.

Nhưng hai ngày này, Kiến Vũ lại cảm thấy có chút nhàm chán, bởi vì hai ngày này Vương Thanh ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, cậu một mình ngủ ở trong phòng, cảm giác chiếc giường ấm áp thường ngày trở nên lạnh lẽo hơn, ngay cả McDull đặt ở đầu giường cũng không thấy đáng yêu nữa.

Cổ nhân từng nói: một ngày không thấy, như cách tam thu. Kiến Vũ cảm thấy mình mặc dù không khoa trương như vậy, nhưng cũng không kìm được nhớ đến Vương Thanh. Cũng bởi vì sự nhớ nhung này, cậu cuối cùng cũng hiểu cái gì là tình yêu, nếu nói cảm xúc đó còn không phải tình yêu, như vậy cậu đời này sẽ không bao giờ hiểu được cái gì là tình yêu chân chính.

Đã yêu, như vậy liền dũng cảm thổ lộ ra tâm tư của mình. Cậu không phải là một người không dám nói yêu, nếu có thể xác định được tâm tư của mình, thế đã coi như là một sự may mắn.

Đã từng có người nói về con cháu Vương gia, rằng người Vương gia lãnh huyết vô tình, mặc dù có được thân phận tôn quý, nhưng cũng chỉ là một người không biết thế nào là tình cảm. Cũng có người trong quan trường thất bại dưới tay người Vương gia liền nguyền rủa con cháu Vương gia suốt đời không hiểu tình yêu, suốt đời phải cô tịch.

Con cháu Vương gia cùng phu nhân của mình luôn tương kính như tân (vợ chồng kính nhau như khách), chính là tương kính như tân thực sự đại biểu cho việc không có tình cảm. Con cháu Vương gia cho những nữ nhân kia thân phận tôn quý, còn những nữ nhân kia vì Vương gia dựng dục tử tôn, nối dõi tông đường.

Nguyền rủa cuối cùng có trở thành sự thật hay không Kiến Vũ cũng không rõ, nhưng trong trí nhớ của cậu, những người sống trong Vương phủ, đích xác không có người nào là thực sự vui vẻ. Bọn họ đều sa vào loại dục vọng vĩnh viễn không bao giờ thỏa mãn.

Khép lại sách trên tay, Kiến Vũ uống một ngụm trà ấm, liền nghe được bên ngoài vang lên gõ cửa: "Thiếu gia, nên dùng cơm thôi."

"Dạ, cháu xuống ngay ạ." Kiến Vũ lên tiếng, đứng dậy ra ngoài, cười cười với quản gia đang đứng ở cửa, cũng thu lại một tia cô đơn trong đáy mắt.

Đợi cho Kiến Vũ xuống lầu, Vương quản gia mới nhíu nhíu mày, đóng cửa thư phòng, nhìn qua ảnh chụp Vương gia lão gia tử trên hành lang, thở dài một hơi, lão gia, hai vị thiếu gia bây giờ đích xác đã trở nên rất hữu hảo, chính là sự hữu hảo này trộn lẫn quá nhiều tình cảm khác, khiến cho ông cảm thấy... thứ tình cảm này thật nặng nề.

Dùng xong cơm trưa, Kiến Vũ nhận được điện thoại của Phác Hữu Thiên, rủ cậu đi một khu du lịch gần đây, Kiến Vũ nghĩ dù sao ở nhà cũng không có ai trò chuyện, không bằng đi chơi một chút cũng tốt.

Chưa đầy một tiếng sau, đã thấy một chiếc xe thể thao màu trắng dừng bên ngoài cổng lớn của Vương gia, Kiến Vũ ra đến cửa mới thấy, người lái xe không phải PHT ( Phác Hữu Thiên), mà là HQ (Hạ Quân), lúc cậu thấy hai người, HQ đang mở nắp một lon đồ uống đưa cho PHT.

"Lên xe." PHT nhìn thấy Kiến Vũ, mở cửa xe cho cậu, lúc ánh mắt quét đến một túi đồ ăn vặt trong tay cậu, liền kéo ra khóe miệng: "Chúng ta là đi leo núi, không phải đi dã ngoại."

Kiến Vũ mặt không đổi sắc ngồi lên xe, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Leo núi cũng rất nhanh đói."

PHT tuy muốn nói cho Kiến Vũ trên núi có quán ăn, nhưng khi nhìn đến bộ dáng Kiến Vũ nghiêm túc như vậy, hắn đành trầm mặc gật đầu, mang theo thì cứ mang theo a, dù sao cũng không phải do hắn xách.

Sau khi lái xe ra khỏi thành phố không lâu, thì đến một sườn dốc, Kiến Vũ đột nhiên phát hiện thấy có thứ gì đó đang lao về phía cậu, rất nhanh nghiêng đầu, chỉ nghe một tiếng "choang" vang lên, cửa sổ đã vỡ thành mảnh nhỏ.

PHT cùng HQ sắc mặt đại biến, PHT quay đầu xem xét, phía sau bọn họ đang có hai chiếc xe màu đen bám theo, mà phía trước bọn họ cũng có một chiếc xe đang lao thẳng tới.

HQ vội đánh tay lái, nhanh chóng tránh khỏi chiếc xe này, ngay cả thời gian quay đầu lại nhìn cũng không có: "PHT, cậu có mang theo "thứ đó" không?"

PHT cúi đầu tránh một viên đạn: "Dưới gầm ghế xe." Nói xong, liền cúi xuống lấy một khẩu súng lục giảm thanh từ dưới ghế ra, sắc mặt khó coi nói: "Không ngờ Phác Han lại thật sự ra tay hung ác như vậy."

Kiến Vũ cũng cúi đầu theo, thò tay sờ phía dưới ghế ngồi, hiển nhiên cũng lấy được một khẩu súng, sau khi cậu tới thế giới này, đã cùng Vương Thanh tới trường bắn hai lần, đối với kết cấu của súng ống cũng có chút am hiểu, cậu mở súng ra xem xét, bên trong chỉ có sáu viên đạn, trong lòng cậu âm thầm kêu không xong, tấm kính phía sau xe đã vỡ toàn bộ, căn bản không có công năng che chắn nữa, cậu ngồi xổm xuống, nghe thấy ở thành xe vang lên tiếng đạn bắn vào, vẻ mặt tán thưởng nói với PHT: "Tuy cửa kính xe cậu không chắc lắm, cũng may vỏ xe còn chịu được."

"Ông đây bỏ mấy trăm vạn ra mua nó, dù sao cũng phải có chút tác dụng chứ." Đến lúc này, PHT cũng không còn coi trọng khí chất gì nữa, một câu nói tục liền văng ra, trên trán hắn đổ đầy mồ hôi, tình hình trước mắt đối với bọn họ rất bất lợi, đối phương rõ ràng cho thấy muốn đưa họ vào chỗ chết, bằng không cũng sẽ không cử sát thủ chuyên nghiệp như vậy, vừa rồi nếu không phải Kiến Vũ tránh nhanh, chắc hẳn người chết đầu tiên chính là Kiến Vũ.

Nghĩ vậy, PHT đánh một cái rùng mình, không khỏi nắm chặt súng trong tay: " HQ, cậu an tâm lái xe, tận lực cắt đuôi bọn họ."

HQ sắc mặt đông lạnh nói: "Phía trước có một khúc cua, sau khi đi qua chính là đường núi, cơ bản không có bao nhiêu người đi đường, PHT, đáng lẽ hôm nay cậu nên hưởng thụ cảm giác được ngủ trong nhà." Hắn mạnh quẹo một cái, tránh thoát vài đường đạn: "Chết tiệt, súng bắn tỉa cách âm, Phác Han lần này thật sự là dùng rất nhiều tiền đây."

Lúc này đang ở trong khách sạn ở Mỹ, Vương Thanh vừa mới tắm rửa xong, anh một bên lau tóc, một bên bấm số của Kiến Vũ, điện thoại sau khi vang lên vài tiếng, mới thấy đối phương tiếp.

"Kiến Vũ, em đang làm gì thế?" Từ sau khi cùng Kiến Vũ quan hệ tiến thêm một bước, tâm tình Vương Thanh luôn rất tốt, cho nên lúc này cũng không ngoại lệ.

"Em đang đi chơi cùng PHT và HQ." Kiến Vũ tựa hồ có chút sốt ruột, sau khi nói xong những lời này, vội bảo: "Anh trai, em còn có việc, em dập máy trước."

Nghe âm thanh tút tút trong điện thoại di động, Vương Thanh nhíu nhíu mày, Kiến Vũ trước kia chưa bao giờ dập máy trước như vậy, hiện tại đã hơn một ngày chưa được nghe tiếng của anh rồi, chẳng lẽ Kiến Vũ không nhớ mình sao?

Ném di động lên giường, Vương Thanh đột nhiên cảm thấy mình bị thất sủng. Xoay người lấy một bộ vest, Vương Thanh nghĩ thầm, vẫn là nên hoàn thành công tác sớm một chút rồi về với Kiến Vũ a, bằng không nhỡ Kiến Vũ bị trẻ con nhà người ta dạy hư thì làm sao bây giờ?

(khi edit tới câu này... ta đã khóc TT^TT)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"A..." PHT rên một tiếng, vai trái đã trúng một viên đạn, hắn ngồi sụp xuống sàn xe, sắc mặt hơi trắng bệch.

"Đừng nhúc nhích." Kiến Vũ ném di động qua một bên, một phát súng giải quyết một sát thủ trên ghế lái phụ của đối phương, nhanh tay điểm vài cái tại đầu vai PHT, PHT liền phát hiện máu chảy trên đầu vai bằng mắt thường cũng có thể thấy được đang dần chậm lại, rất nhanh liền không chảy nữa, ngay cả cảm giác đau cũng giảm bớt không ít.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc trầm ổn của Kiến Vũ, PHT đột nhiên cảm thấy, Kiến Vũ có lẽ là một vị võ lâm cao thủ thâm tàng bất lộ.

"PHT, cậu thế nào?" HQ cũng phát hiện PHT trúng đạn, nhưng lúc này không thể đỗ xe.

"Không sao, đằng sau đã có tôi cùng Kiến Vũ, cậu chuyên tâm lái xe đi." PHT lại từ dưới ghế ngồi móc ra một hộp đạn đưa cho Kiến Vũ: "Nhắm vào tài xế của đối phương." Vừa rồi lúc thấy Kiến Vũ nổ súng, hắn liền phát hiện độ chính xác của Kiến Vũ rất cao, quả thực giống như người đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.

Nếu như hắn biết rõ Kiến Vũ kiếp trước có bản lĩnh thiện xạ, cũng sẽ không kinh ngạc như vậy.

Kiến Vũ khẽ gật đầu, rất nhanh lên đạn, sau đó nhổm đầu, nhắm vào một chiếc xe phía trước, không chút do dự bóp cò súng, sau đó chỉ thấy xe đối phương đột nhiên nghiêng lệch hai cái, lao xuống núi.

Ba đã đi một, mục tiêu vẫn còn, Kiến Vũ cũng không ham chiến, bắn một phát này xong liền rất nhanh lại cúi đầu, vừa may mắn tránh thoát viên đạn của đối phương, cậu tỉnh táo mở miệng: "HQ, quay đầu lại đi!"

Xe đằng sau càng ngày càng gần, bánh sau của xe bọn họ cũng đã xảy ra vấn đề, hiện tại biện pháp duy nhất chính là trong hiểm cầu thắng. PHT cùng HQ cũng hiểu đạo lý này, cho nên hai người không có ai phản đối đề nghị này của Kiến Vũ.

"Tôi phụ trách bên phải, cậu phụ trách bên trái." PHT hít sâu một hơi: "Sẽ không có chuyện gì đâu." Không biết là đang an ủi hai người kia hay là chính mình.

Ngay lúc chiếc xe đằng sau vượt qua bọn họ, HQ quẹo một cái, đâm cho chiếc xe đuổi theo bên phải lệch ra, PHT nhân cơ hội cho lái xe đối phương một phát súng, chiếc xe này liền thẳng tắp rớt xuống núi.

Chỉ là mải chú ý bên phải khiến cho bên trái có cơ hội, Kiến Vũ thấy người ngồi phía sau đã nhắm ngay HQ, cũng bất chấp tên lái xe, vội cho người này một phát súng, còn chưa kịp nổ súng bắn tên tài xế, chỉ cảm thấy ngực đau xót, sắc mặt cậu tái đi, nhưng vẫn cố bắn thêm một phát súng, tận mắt thấy đầu của đối phương khai ra một đóa hoa huyết sắc, mới quay sang HQ hô lớn: "Đi mau!"

HQ giẫm mạnh lên chân ga một cái, rất nhanh đã cách một khoảng cách lớn với xe đằng sau.

Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng xe đằng sau nữa, HQ cùng PHT mới nhẹ nhàng thở ra.

PHT phát giác Kiến Vũ lâu như vậy cũng không nói câu gì, nghi hoặc nhìn lại, mới phát hiện trước ngực Kiến Vũ tất cả đều là máu, sắc mặt trắng bệch, người đã mất đi ý thức.

"Kiến Vũ..."

"Lạch cạch." Dĩa ăn trong tay Vương Thanh rơi xuống đĩa, phát ra tiếng vang chói tai, Thẩm Xương Mân ngồi ở bên cạnh anh kinh ngạc ngẩng đầu, người từ trước đến nay luôn thành thạo lễ nghi ăn cơm Tây như tổng tài sao lại để xảy ra tình huống thất lễ như vậy?

Vương Thanh nhíu mày, trong lòng của anh tại sao lại hoảng loạn đến khó hiểu như vậy? Không khỏi bấm số Kiến Vũ, tiếng chuông vang lên thật lâu vẫn không có người bắt máy, ngay lúc Vương Thanh chuẩn bị tắt điện thoại thì... điện thoại thông.

Chỉ là... người nghe không phải Kiến Vũ.

"Cậu nói cái gì?!" Vương Thanh bối rối đứng lên, "rầm" một tiếng, bàn ăn trước mặt đổ kềnh trên mặt đất, thanh âm khiến tất cả mọi người trong nhà hàng đều phải nhìn lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio