hôm nay , một ngày không nắng xen nhẹ chút gió mang cho con người cảm giác hơi u buồn , nhưng với một số khác như nó chẳng hạn lại mang tâm trạng có chút vui và cực kì thoải mái . Trong căn phòng y tế sộc lên cánh mũi mùi thuốc sát kia là khung cảnh rất đẹp , nói khung cảnh đẹp vậy thôi chứ người ở trong phòng còn đẹp hơn cảnh ấy chứ . Cô bạn vừa quen ?! À mà nó đã xem cô là bạn ? Nó có bạn ? Nó gần như kêu gào trong lòng . Cô đang thao thao bất tuyệt về rất rất nhiều chuyện . Nó thì không quan tâm lắm nhưng khi được hỏi thì cũng chỉ ừ hử cho qua chuyện . Anh thì không cần nói , hai anh em cứ như bị dính vào nhau . Anh không nghịch tóc nó thì lại rút Em Yêu ra rủ rê nó tự sướng các kiểu . Nghe đến từ " Tự sướng " thì nó uể oải ra mặt , vẫn nằm im đấy mặc cho anh muốn làm sao thì làm . Bản thân nó cũng không biết mình đang muốn gì và đang nhìn gì chỉ biết trong vô thức nó mơ màng ngắm tán cây xanh thì hai bóng đen cao to vụt qua làm nó chợt giật mình . Hai bóng đen đó giờ đang đứng trước cửa , một người cho tay vào túi một cách điệu nghệ , một đưa tay vuốt tóc tràn ngập hào hoa .
- Bảo Bối , em không sao đó chứ - Bảo Khang không biết tự lúc nào lại rất thích gọi nó như vậy .
- Bảo Bối ? Buồn nôn thật - Nó chợt rợn da khi nghe Bảo Khang gọi nó như vậy .
- Dù sao em cũng nhỏ hơn anh , biết bao người muốn anh gọi như vậy mà không được đó . Em nên cảm thấy mình thật may mắn đi - Bảo Khang không quên véo nhẹ chiếc mũi nhỏ của nó tặng kèm thêm nụ cười sát gái .
- Trong mấy người đó làm ơn trừ tôi ra - Nó đốp chát rất nhanh . Bảo Khang hơi bị ê mặt một chút nhưng sau đó trưng ra bộ mặt ngây thơ như trẻ con khiến nó không thể không bật cười . Hắn vẫn đứng đó , tay vẫn cho vào túi , vẫn nhìn ngắm nó từ lúc vào đây đến giờ . " Thình thịch " ngay khoảng khắc người con gái đó cười , hắn có cảm giác ấm áp đến lạ , bản tính chiếm hữu nổi lên , hắn chỉ muốn nụ cười đó là của hắn . Hắn vẫn chưa tìm ra đáp án cho những biểu hiện lạ từ khi gặp nó , nhưng chính nụ cười của nó đã cho hắn đáp án : Trong tim hắn , một vị trí nhỏ đã bị nó chiếm mất .
- À mà cô gái chỉ vào Fin giáo viên hình như đang tìm cô - Bảo Khang nhìn cô bạn .
- Vậy à ? Vậy mình đi trước , chào ! - Fin vui vẻ chào tạm biệt cũng không quên nháy mắt tinh nghịch với nó , nhưng hành động đó đã trót lọt vào mắt xanh của Bảo Khang . " Làm sao đây ? Hình như mình lỡ một nhịp tim thì phải . Aissshh Khang à ! Mày điên rồi " cậu nghĩ thầm . Nó hé mắt nhìn thấy biểu hiện lạ của Bảo Khang " Cho tôi thấy biểu hiện đó coi như anh may mắn , để Dương Hoàng Bảo tôi ra tay nối tơ hồng một lần vậy " nó nghĩ rồi tủm tỉm cười .
- Cô gái đó tên gì vậy ? - Bảo Khang thận trọng nhìn xung quanh rồi thì thầm vào tai nó như sợ người khác biết . Nhưng hành động mờ ám đó đã bị phát giác bởi hắn .
- Làm gì vậy ? - Hắn hất mặt về phía tên đang làm chuyện mờ ám với Vợ hắn , anh vừa ngước lên thấy vậy cũng muốn nhìn xem chuyện gì đang xảy ra .
- Không có , chỉ hỏi thăm một chút thôi - Khang với nó nhìn nhau cười mờ ám .
- Mà này không hỏi thăm được câu ? Vậy xuống đây làm gì ? - Nó lên mặt nhìn hắn .
- Vậy cho hỏi em muốn anh quan tâm em thế nào đây Vợ ? - Hắn cũng lo cho nó , nhưng thấy nó vẫn khiêu khích người khác được . Vậy xem ra đã không sao rồi , hắn thở nhẹ nhõm . Lần này nó có vẻ hơi ngượng trước từ Vợ , không thèm nói với hắn . Lúc này hắn lại quay ra phía cửa sổ , nó nhìn theo bóng lưng kia thầm đoán hắn đang ... Không vui ?!
- Nhìn đủ chưa ? - Nó bỗng chột dạ quay mặt sang hướng khác .
- Cũng đã tan học rồi về thôi , mà này hôm nay lại ở nhà tôi ? - Nó hỏi .
- Chủ nhà không lên tiếng , chưa đến phiên cô - Hắn cố ý nói vậy để chọc giận , sau đó lại lại tìm lí do bắt chuyện , để dỗ dành nó . Nó cúi mặt xuống , tuy có chút tức nhưng làm gì được hắn ? Hắn nói phải , anh không lên tiếng nó thắc mắc làm gì ? Nó đứng dậy men theo hành lang ra cổng . Một phần vì chưa ăn gì , một phần vì đầu nó vẫn còn đau , đi loạng choạng nó trượt chân suýt ngã , hắn đi ngay sau nó nhanh tay ra đỡ nó thì bị nó hất ra .
- Cô , đang giận gì à ? - Hắn không hiểu mình đang nghĩ gì mà lại nghĩ nó đang giận ?!
- Tôi không phải người nhỏ mọn - Trong khoảng khắc không kìm chế được bản thân , nó quay lại làm mặt quỷ với hắn . Hắn ngớ người " Thật ra con người nào mới đúng là em ? Bộ não thiên tài nằm bên trong thân thể nhỏ bé , lạnh lùng , quyết đoán , nham hiểm , và đáng sợ như mọi người vẫn đồn thổi về Đại tiểu thư Dương Hoàng ? Hay một cô gái với cử chỉ , tính cách không khác trẻ con ? Liệu có phải vẻ ngoài hững hờ đó em dùng che giấu điều gì hay bản chất thật của em như vậy ? Em sắp làm tôi phát điên rồi Hoàng Bảo " hắn ngắm nhìn cô gái nhỏ nhích từng bước trong mệt mỏi trước mặt hắn và đặt ra hàng tá câu hỏi . Mà thôi dẹp suy nghĩ qua một bên , hắn bước nhanh tới nhấc bổng nó lên , mặc cho nó đánh , mặc cho nó mắng thế nào cũng không buông . Cuối cùng nó đành ngoan ngoãn trong vòng tay của hắn . Hoàng Vũ thấy vậy cũng khá ngạc nhiên , anh cười cười như không có gì .
- Này , thả tôi ra - Nó đánh vào ngực hắn mấy cái .
- Vợ à , em không sợ anh đau sao ? - Hắn làm vẻ mặt đầy sủng hạnh .
- Anh có chết cũng không liên quan tôi !! - Hắn đặt nó vào trong xe , cũng nhanh chóng ngồi cạnh nó . Vẫn là Bugatti sang chảnh , hắn và nó còn đang ' bận ' cãi nhau . Anh thì ngả người nhắm mắt hờ nghe nhạc . Bảo Khang thì không ngừng tìm cơ hội thủ thỉ ' chuyện hệ trọng ' với nó nhưng đều bị hắn ngăn cản . Bên ngoài gió vẫn thổi , những chiếc lá vẫn rơi rồi bay theo gió , không khí có vẻ lạnh lẽo , cô đơn . Nhưng bên trong xe , mọi thứ đang diễn ra lúc này dường như đối lập hoàn toàn .