- Trễ 5 phút
Phong nhìn đồng hồ, rồi khẽ chau mày nhìn Kris đang từ tốn đi đến
- Đổi lại anh có cả ngày của em, như vậy là quá lời rồi
Kris vòng tay ôm lấy cổ Phong nghiêng đầu cười. Nhưng có vẻ chẳng khiến hắn hài lòng hơn chút nào. Kris mặc kệ, lôi Phong đi
- Này, đi đâu?
- Đến một nơi trước
Phong chạy theo chỉ dẫn của Kris, ra đến ngoại thành rồi qua nhiều dãy núi. Cuối cùng đã đến
- Đây là…
- Mộ của mẹ
Kris trả lời nhẹ tênh. Mười năm rồi nó chưa ghé lại đây. Khung cảnh vẫn như xưa không hề thay đổi, mộ mẹ vẫn nằm yên trong khoảng trời xanh đầy gió. Mùi oải hương đưa nhẹ khiến Kris cảm thấy thoải mái dễ chịu. Bước đến trước phần mộ của mẹ, nhìn vào di ảnh của bà, Kris khẽ mỉm cười
- Mẹ, Tiểu Phong đến thăm mẹ đây
Một làn gió ấm áp chợt thổi tới, bao quanh lấy Kris, tựa như cái ôm đầy sung sướng nhớ nhung
Phong đứng cách một khoảng, ánh mắt thoáng buồn nhìn về phía Kris, vừa lúc Kris cũng quay sang nhìn Phong, nó mỉm cười nhẹ, rồi bước đến kéo tay hắn lôi đến trước phần mộ
- Mẹ, đây là Phong, là người con trai..mà..Tiểu Phong..hm….yêu
Kris nói có chút bẽn lẽn, đôi má ửng lên chút sắc hồng. Phong nhìn thấy được khuôn mặt đáng yêu đó của Kris, cảm thấy thật hạnh phúc. Thấy hắn cứ nhìn mình, Kris hơi chau mày rồi hắng giọng. Phong thôi không nhìn nữa, mà quay sang đối diện với bức ảnh của Bạch Dĩ Thuần
Đây là lần đầu tiên Phong được thấy mặt mẹ của Kris. 2 mẹ con thật sự rất giống nhau, đặc biệt là ở đôi mắt. Bạch Dĩ Thuần cũng có đôi mắt màu nâu. Nhưng nếu là người tinh ý sẽ nhận ra được mắt Dĩ Thuần nâu sữa còn Kris là nâu đen, một dạng nâu sữa nhưng hơi tối hơn. Và điểm khác biệt nhất ở cả 2 chính là Bạch Dĩ Thuần mang vẻ đẹp trong sáng, ấm áp, dịu dàng trong khi Kris đẹp một cách thuần khiết đến băng giá, sắc lạnh. Nhiều người nói Kris giống mẹ, nhưng thật ra nó giống Hàn Thiên nhiều hơn
Phong ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn lâu. Suy cho cùng, đó là người phụ nữ mà mẹ hắn đã hại chết, là nguồn cơn của nỗi hận mãi chưa chấm dứt
Kris biết Phong đang nghĩ gì, và cũng biết nó đã làm hắn khó xử. Mắt vẫn nhìn mẹ, Kris nhẹ nhàng nói
- Mẹ àh, Tiểu Phong đã thực hiện được điều ước ngày xưa rồi
Ngưng một chút, Kris quay sang khoác tay Phong
- Anh ấy rất phong độ phải không?
Một vài tia nắng hiếm hoi soi rọi vào tấm ảnh khiến Dĩ Thuần như đang cười. Phong nhìn Kris, chỉ khi nào nói chuyện với mẹ, nó mới như một đứa con gái tinh nghịch đáng yêu. Có thế mới biết, tình cảm Kris dành ẹ mình sâu đậm đến thế nào. Trong lòng Phong có chút ngưỡng mộ, vì nếu gia đình Kris tan nát từ nhỏ, thì Phong cũng đâu hơn, tuy sống với mẹ đến năm 9 tuổi, nhưng hắn chưa bao giờ dành hay nhận được tình cảm nào cả.
Lúc lấy xe, như sực nhớ ra gì đó, Phong bỗng chạy ngược lại về phía phần mộ, ghé sát xuống như thủ thỉ bên tai Dĩ Thuần điều gì đó rất quan trọng. Lúc bước ra, thấy Kris nheo mắt nhìn, nhưng hắn không hề có ý định giải thích
- Được rồi, hôm nay anh định đưa em đi đâu đây?
Phong dừng trước cửa sân bay, đáp một chuyến bay đến Vịnh Bắc, sau đó khi vừa bước xuống máy bay, Phong đã nắm tay Kris kéo đi vào cửa máy bay cá nhân. Có lẽ chưa ai biết rõ thân thế của Phong ngoài việc hắn rất giàu. Như đã nói 11 năm trước Phong dùng danh nghĩa của chủ tịch Dương Nghinh để tiếp quản công ty, lúc đó hắn còn nhỏ nên được Grey-trợ lý đắc lực hiện giờ của Phong–giúp đỡ nhiều. Nhưng bây giờ, Phong không còn mượn danh cha nuôi nữa, mà ai cũng biết đến uy danh của chủ tịch Dương Thiên Phong của tập đoàn DKey nổi tiếng thế giới, là địch thủ duy nhất của tập đoàn LKey. Ôi dường như ông trời đã an bài Hàn Thiên và Phong sẽ phải luôn đối đầu nhau rồi.
Đây là lần thứ 2 Kris đi máy bay với Phong và vẫn thấy hắn ngang tàng như ngày nào. Bao giờ cũng chỉ làm việc mình thích bất kể người khác có muốn hay không. Nhưng lần này có hơi khác, là Phong đảm nhận làm “cơ trưởng” luôn
Sau 2 tiếng thì máy bay đáp xuống 1 vịnh khá lớn. Kris hơi bất ngờ vì hình như ngoài Phong và nó ra, nơi đây hoàn toàn không có ai khác.
Phong cầm tay Kris dẫn đi 1 vòng. Đây có vẻ là một khu du lịch mới chưa khai trương. Xung quanh đều bao bọc bởi mặt biển xanh trong vắt. Phong không dẫn Kris đi xuống phía biển mà đi ngược lên trên vùng đồi núi
Địa hình núi ở đây thực sự rất nguy hiểm, thưởng xuyên xuất hiện các khe rất sâu, thông tới tận biển. Kris chẳng ngại hiểm trở, nên đối với nó thì khu vịnh này rất đẹp và thú vị
Leo một lúc cũng lên tới đỉnh, và thật ngạc nhiên khi trên đỉnh có một cái cổng bằng đá, không rõ là nhân tạo hay tự nhiên, nhưng chiếc cổng có hình thù rất kì lạ. có nét cổ kính, lại có vẻ đẹp rất hùng vĩ diễm lệ, đặc biệt hơn, sau cánh cổng chính là 1 khoảng trời bao la rộng lớn hòa với mặt biển xanh ngắt tạo nên một tiên cảnh không khác gì thiên đàng. Phải, nếu nói đây là cánh cổng dẫn đến thiên đàng cũng không ngoa, thứ nhất vì khung cảnh tuyệt đẹp, thứ 2 vì nếu bước qua cánh cổng một bước, sẽ rơi thẳng xuống biển cách đó mấy ngàn thước
Phong đứng ra mép vực, ngay dưới cánh cổng, quay lại nhìn Kris, ánh bình minh phía sau lưng Phong chói lòa khiến hắn càng trông như một vị thần. Phong chìa tay đưa về phía Kris, nó khẽ nheo mắt lại, rồi mỉm cười nắm lấy tay hắn, bước lên tảng đá cao nhất mà Phong đang đứng
Cảm giác đứng ngay mép vực chưa bao giờ tuyệt vời đến vậy. Phía dưới là mặt biển xanh thăm thẳm, còn trước mặt là khoảng không gian bao la rộng lớn, một vài đảo nhỏ lác đác làm nền khiến cho cảnh mặt trời mọc thêm hùng vĩ. Một luồng gió thổi đến, mát rượi cả tâm hồn. Kris chợt chú ý, đảo này có rất nhiều gió, từng đợt ào ạt mạnh mẽ. Thấy Kris thích thú, Phong hơi nhoẻn miệng cười
- Có muốn trải nghiệm cảm giác mạnh không?
Kris quay sang Phong, rồi nhìn xuống mặt biển cách xa hơn ngàn thước và mấy tảng đá rải rác xung quanh. Phong cười ranh ma, rồi kéo Kris nghiêng hẳn người ra khỏi nơi đang đứng. Hai người đã đứng sát mép rồi, đương nhiên không còn đường nào ngoài đâm đầu xuống biển, Phong tuy chỉ kéo nghiêng người chúi ra ngoài thôi, nhưng theo phản xạ, không ai có thể giữ được thăng bằng cả
Kris hơi bất ngờ, nhắm chặt mắt, nhưng kì lạ, mãi vẫn không có hiện tượng rơi tự do. Khẽ hé mắt ra nhìn, thì thấy vẫn chưa rơi khỏi vách núi, nhưng rõ ràng cả cơ thể của Kris đã nghiêng gần 180 độ ra ngoài rồi
Rất đơn giản, đó là nhờ gió. Từng đợt gió mạnh từ dưới thổi ngược lên đã nâng cơ thể của Kris khiến nó không ngã, đủ biết sức gió ở đây mạnh đến cỡ nào. Kris nhìn sang Phong, vừa kinh ngạc vừa thích thú, nó dang thẳng 2 tay ra, cảm giác bay chính là thế này đây, rất tuyệt
Được vài phút, Phong kéo Kris đứng thẳng dậy, vừa lúc gió lặng, hắn canh giờ rất chính xác
- Để em đoán, vịnh này tên là Wind Bay (vịnh Gió) phải không?
- Không sai
Kris cười đắc chí, Phong hơi nheo mắt
- Có biết vì sao tên đó không?
- Đơn giản thôi, vì vịnh này rất nhiều gió
- Sai rồi
Lần này đến lượt Phong ra vẻ đắc thắng, Kris nhíu mày, ngoài lý do này ra, thì lẽ nào..
Phong choàng tay qua eo Kris, kéo nó sát vào hắn, cúi xuống nói nhỏ vào tai nó
- Không sai, là vì em, Tiểu Phong
Kris mở to mắt kinh ngạc. Nói vậy là vịnh này được đặt theo tên nó. Phong nói tiếp
- Em là người thứ hai đặt chân lên đây..
Rồi Phong dang tay như một người bồi bàn mời khách
- …tất cả những thứ trong bán kính 200km này đều thuộc quyền sở hữu của em
Hèn chi hòn đảo này không hề có bóng người, thì ra Phong đã mua tặng nó. Kris rất thích món quà này, nó ôm chầm lấy cổ Phong
- Em yêu anh, Phong
Phong cũng vòng tay ôm chặt lấy Kris, cười
- Đây là lời cảm ơn sao?
- ….
- Anh không thích cảm ơn suông đâu
Kris hơi nhíu mày, buông lỏng tay ra, mặt đối diện mặt nhìn thẳng vào Phong. Hắn nghiêng đầu, nheo mắt. Kris bật cười, kiễng chân hôn nhanh vào má của Phong
- Như vậy được rồi chứ
- Thiếu một chút
- Sao…
Kris chưa kịp nói xong thì đã bị Phong cúi xuống hôn vào môi. Nụ hôn mạnh mẽ và ngọt ngào khiến Kris như lịm dần đi. Lần nào cũng vậy, Phong luôn khiến Kris rơi vào trạng thái này
Và vẫn như mọi khi, đến lúc Kris thở một cách khó khăn Phong mới buông lỏng vòng tay
- Vậy đây là cách cám ơn của anh?
Kris nói pha chút giận dỗi trong khi khuôn mặt thì đỏ bừng, chẳng ai có thể nhận ra được đây là một Kris lạnh lùng băng giá vô cảm nữa
Phong nhún vai
- Không, đây là cách anh nói “Anh yêu em”
Phong nhìn sâu vào mắt Kris, giọng nói trầm ấm mạnh mẽ đầy mê lực khiến Kris cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Phong luôn khiến Kris không thể nào giận được
Suốt cả ngày hôm đó, cả 2 lang thang khám phá hết mọi ngóc ngách trong vịnh. Đến khi mệt nhoài người nằm trên bãi cát cũng là lúc mặt trời lặn xuống mặt biển. Kris nằm yên trong lòng của Phong, nó rất thích vị trí đó, ấm áp và vững chãi. Rồi như phát hiện ra điều gì hay lắm, Kris nói không giấu được sự thích thú
- Này, trong bán kính 200km àh?
- Ừm
- Vậy anh thuộc quyền sở hữu của em rồi
Phong bật cười, nhưng nhanh chóng lắc đầu
- Không đúng sao?
- Sai hoàn toàn
- ….
- Ngoài phạm vi 200km, em vẫn thuộc về anh
- ….này em có nghe nhầm không?
- Không biết
Phong nở nụ cười mà Kris thích nhất, rồi ôm nó chặt vào lòng, nhắm mắt, ngủ. Kris chẳng biết nói gì, mỉm cười rồi cũng rúc vào lòng của hắn, chìm dần vào giấc ngủ say
Tiếng chuông điện thoại giữa đêm vang lên khiến lòng có chút bất an. Kris nhìn vào màn hình điện thoại, có chút ngập ngừng, nhưng rồi nó cũng bắt máy
- Jack?
- Chủ nhân…đang trong phòng cấp cứu
- Sao?
- Người bị đột quỵ
- ….
- Tuy chủ nhân không nói gì, nhưng người đang rất cần cô chủ ở bên cạnh
Kris cúp máy. Trong lòng hoang mang và đầy thắc mắc
- Đi đi
Bàn tay mát lạnh của Phong khẽ vuốt nhẹ khuôn mặt Kris. Nó nhìn Phong, trong phút chốc, đôi mắt nâu chợt se lại, nhưng rất nhanh sau lại cụp xuống. Kris khẽ gật đầu
Sân bay
Phong đáp chuyến bay về nhà, còn Kris thì đáp chuyến đến NewYork. Loa thông báo chuyến bay của Phong đã tới, 2 người chia tay ở cửa vào. Không gian dường như im bặt, tay vẫn nắm chặt tay Phong, Kris chẳng biết phải nói gì. Loa thông báo lần thứ 3, Kris vẫn nắm chặt tay, Phong mỉm cười, gỡ nhẹ tay nó ra, rồi cúi xuống hôn lên trán Kris, như thay cho lời tạm biệt
Nhìn bóng dáng Phong bước đi, Kris chỉ muốn chạy đến mà ôm thật chặt bờ vai rộng kia, nhưng nó lại không đủ can đảm. Lần này đi NewYork, tuy là thăm Hàn Thiên, nhưng phần nhiều là tiếp quản công việc của tập đoàn LKey, vì nay chủ tịch đã lâm bệnh, nên phó chủ tịch đương nhiên phải có trọng trách điều hành thay. Vì thế rất khó để nói chắc chắn thời gian trở về. Hơn nữa, thực sự trong lòng Kris vẫn chưa nguôi ngoa khi biết sự thật Phong chấp nhận gạt hận thù của mình sang một bên để “giúp” nó trả thù, quả thật, Kris đã thiếu nợ Phong quá nhiều
Loa thông báo chuyến bay của Kris đã đến, nó thôi không dõi theo Phong nữa, mà quay bước vào cửa của mình, thì lúc dó, chợt nghe tiếng Phong thét lớn
- Anh sẽ đợi, Hàn Tiểu Phong. 5 năm, 10 năm, thậm chí 100 năm, anh cũng sẽ đợi em
Những người khách ở gần đó đều dán chặt mắt vào Phong, nhưng hắn chưa bao giờ quan tâm chuyện này. Hét lên xong, Phong đưa tay chạm vào chiếc bông tai rồi quay người bước qua cửa hải quan
Kris tuy không hề quay lại, nhưng gần như cùng lúc với Phong, cũng đưa tay chạm nhẹ vào chiếc bông tai, cảm thấy một hơi ấm nhỏ truyền sang. Cố để bản thân không rơi nước mắt, Kris xốc lại hành lý, bước qua cửa hải quan