Hai người thật là mùi mẫn đó, phải vậy mới đúng chứ?
Hai người đang nói chuyện thì Băng không biết đã đứng đó từ lúc nào, khi Định quay sang anh cũng rất ngạc nhiên:
Sao em lại ở đây?
Thì em có ở đây mới biết anh với… với vợ anh mùi mẫn như vậy.
Băng trên tay cầm bó hoa đặt lên bàn:
Sao rồi! em khỏe chưa?
Câu hỏi có chút chế nhạo, Hạ không thể nhìn cô:
Sao em không nhìn chi! chị chẳng phải đã giúp em lấy được trí nhớ sao, giúp em thoát khỏi cảnh u mê, em đáng ra phải cảm ơn chị mới phải:
Em tránh ra đi! Cô ấy vừa mới tỉnh nên còn yếu lắm, em không được làm cô ấy nổi giận biết chưa?
Định khẽ đẩy Băng ra, dường như anh muốn bảo vệ cô, Băng trong phút chốc bị đẩy ra ngoài, cô rất hụt hững trước hành động này của Định:
Hay! Hay lắm, anh bảo vệ nó sao?
Em! Đi về đi!
Anh! Bây giờ anh lại muốn đuổi… em về nữa…
Định không nói gì, nhưng hành động này của anh càng làm cho cô điên tiết nên:
Anh dám đối xử với em như vậy sao? cả anh cũng đối xử với em như vậy?
Băng không ngừng đấm mạnh vào người Định, những cái đánh rất mạnh, không hề nhẹ tay, thấy bị đánh mà không trả lại, Hạ không thể nhịn được nữa:
Chị Băng! dừng lại đi! dừng lại đi!
Hạ đẩy Băng ra khỏi Định:
Anh không sao chứ? Anh chảy máu rồi!
Băng lại một lần nữa bị đẩy ra một cách rất vô tình:
Hay! Hay cho tình cảm mặn nồng của hai vợ chồng! Hai người đúng là … rất hạnh phúc… hay lắm!
Em về đi!
Định lại một nữa kêu cô về, lần này anh còn đứng dậy đẩy lưng cô:
Không! Em không về!
Em! Em không nghe lời anh sao?
Nghe lời! anh đâu có là gì của em chứ?
Em nghe thấy gì chưa? chồng em đang dạy dỗ chị đó, em có nghe thấy không?
Em! Thôi đi!
Định đã nổi giận:
Anh muốn làm gì em! Em không về, em muốn ở lại chứng kiến cái điệu bộ của con hồ ly này, anh không biết chứ, hồ ly lúc nào cũng tỏ ra vẻ yếu ớt, đáng thương làm người ta phải chăm sóc, và Loan em ạ em giống như một hồ ly, một con hồ ly rất điệu nghệ, biết cách làn cho hai người đàn ông đều phải quan tâm… phải chắm sóc em… em giỏi lắm!
Những lời lẽ cay độc, điệu bộ sắc nhọn như một lưỡi dao, mỗi lời, mỗi chữ của cô như khứa sâu vào trái tim Hạ, Hạ không thể nhịn nổi nữa, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má:
Sao vậy! em khóc sao? Em đang rất hạnh phúc, không phải sao, em nói đi!
Băng hét vào mặt Hạ, Hạ không biết nói gì chỉ khóc lóc không thôi, Định từ lúc Băng bước vào không thể nói được gì, nhưng trước những gì anh nghe thấy cô sỉ vả Hạ, anh thực sự không thể làm nhịn được nữa, anh kéo mạnh tay cô ra:
Băng!
Anh buông em ra!
Em đã nói đủ chưa?
Định kéo Băng thật mạnh, nhìn đối diện anh, nhưng Băng vẫn không có chút thay đổi:
Em nói đủ chưa?
Chưa! Chưa bao giờ là đủ, em ngoài nói em còn muốn cào nát khuôn mặt nó, thậm chí là giết nó, anh có hiểu không?
Em! Em đúng là điên rồi!
Đúng! Em điên rồi! nó làm em phát điên rồi anh hiểu không? tại sao chứ, tại sao mày không chết đi, mày con quay lại đây làm gì nữa, vì sự có mặt của mày đã làm tao đau khổ như vậy?
Em thôi ngay đi!
Định xô Băng xuống sàn, Băng bị đẩy ngã xuống sàn:
Anh! Anh đẩy em sao?
Định không thể nói gì, Băng thì cố gắng đứng lên, mặc dù khá đau nhưng cô vẫn cố đứng dậy:
Được! anh được lắm! tất cả các người đều cùng một ruột, không có ai hiểu tôi hết, không ai, kể cả anh…
Băng nói xong rồi chạy ra ngoài, mặc cho Định gọi thế nào đi nữa:
Anh mau đuổi theo chị ấy đi!
Không! Lúc này lên để cô ấy một mình!