Trong siêu thị, một siêu thị khá lớn, người ra người vào rất tấp nập, bước vào lán xe là một chiếc xe ô tô màu nâu sữa, sáng bóng, nhìn qua cũng biết đó chủ nhân của nó là người rất giầu có. Bước xuống xe là một chàng trai có dáng người cao lớn, khuôn mặt vô cùng tuấn tú, trên người đương nhiên là toàn những đồ hiệu xa xỉ từ đầu xuống chân. Anh ta bước vào siêu thị làm cho tất cả mọi ánh mắt đều phải nhìn lại về phía anh, sự xuất hiện của anh giống như một ánh nắng gắt, chói lóa không thể nhìn rõ chỉ biết là vô cùng lôi cuốn, từ từ bước tới, giọng một nữ bán hàng nhỏ nhẹ, lịch sự cất lên:
Chào anh! Anh cần gì ạ?
Từ từ tháo bỏ cái kính, một cái kính râm hàng hiệu bóng loáng, sau khi chiếc kính được tháo ra khuôn mặt càng trở lên tuấn tú, đôi mắt đó có thể thiêu đốt mọi cô gái từ ánh mắt đầu tiên, nhìn cô gái bằng ánh mắt thờ ơ, có chút lạnh lùng kiêu căng, đó luôn là phong cách của những người giàu có, luôn cho rằng những người họ gặp chỉ là ở phía dưới chân họ, không đáng để nhìn, ánh mắt lúc này của Trần lâm nhìn cũng giống vậy, buông một lời lạnh nhạt:
Cảm ơn! Tôi tự lấy được rồi( Mặc dù không thích, nhưng vẫn tỏ ra lịch sự)
Người nữ bán hàng cũng hiểu, đành cúi đầu chào nhẹ, rồi lịch sự bước lùi lại. Sau khi không bị người đó làm phiền anh ta đã đi một mình, nhanh chóng nhặt một số thứ, thứ anh nhật đương nhiên đều những thứ đồ đắt tiền. Bước ra quầy thu ngân thẩn nhiên đặt món đồ lên bàn, mắt nhìn cô thu ngân, một ánh mắt thẳng thắn trực diện khiến cô gái có phần ái ngại, đôi má có chút ửng hồng:
Anh thanh toán bằng thẻ hay bằng tiền mặt ?( Chị hỏi cho đúng lệ chứ biết thừa là người như anh luôn thanh toán bằng thẻ, đương nhiên kinh nghiệm làm nghề nói lên cho cô biết, quả nhiên mọi thứ giống như cô đoán, người đó đưa cho cô một tấm thẻ vàng bóng loáng)
Dạ vâng!( Chị đó cúi đầu cầm lấy tấm thẻ, soẹt một cái nhanh nhẹn)
Anh ta nhìn cô thu ngân, trong lòng thầm nghĩ khuôn mặt xinh đẹp kia chắc đang hốt hoảng vì số dư trong cái thẻ đó rất lớn, anh tin chắc rằng từ trước giờ cô ta chưa thể nhìn thấy, nhưng điều anh không thể tin được, khuôn mặt chị đó đúng là có hốt hoảng nhưng không phải vì số tiền, mà là vì:
Sao! Xong rồi chứ?( Anh ta vẫn tự đắc)
Dạ! Xin lỗi quý khách thẻ này đã bị khóa!( Anh ta khép lại nụ cười thay vào đó là một biểu hiện kiêu căng)
Không! Cô kiểm tra lại đi, làm sao có thể chứ?
Chị thu ngân nhìn anh ta, rồi lại soẹt lại một lần nữa, nhìn anh ta:
Sao rồi?
Thẻ đã khóa, tôi chắc chắn, anh còn thẻ nào khác không?
Anh ta lại rút trong ví hai tấm thẻ, trong đầu thầm nghĩ sao lại có thể vậy, chắc là lỗi của ngân hàng:
Xin lỗi quý khách, thẻ quý khách đều bị khóa, anh có thể thanh toán bằng tiền mặt không?( Giọng chị thu ngân nhỏ nhẹ, lịch sự, nhìn anh bằng một ánh mắt khoan dung)
Ánh mắt nhìn chị thu ngân, bằng một cái nhìn khó hiểu, anh đang nghi ngờ cô, hay nghi ngờ vào cái máy của hệ thống siêu thị này. Anh khẽ nhếch mép lên cười, nụ cười có chút tinh quái, anh nhìn thẳng vào mắt chị thu ngân, có phải nghĩ chị đang cố tình làm khó anh, hay cố tình như vậy tiếp cận anh. Anh lấy chiếc điện thoại trong túi ra, độ sáng bóng của nó làm cho chị thu ngân phải che mắt lại:
A lô! Cậu kiểm tra lại thẻ cho tôi!( Giọng nói dứt khoát, đầy uy lực)
Một hai phút sau, điện thoại đổ chuông, bình tĩnh bắt máy:
Sao rồi?
Sao lại có chuyện như vậy?
Anh ta hoảng hốt, nhưng vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, anh lại nhấc điện thoại gọi một cuộc nữa:
Sao bà làm vậy? Bà nhất định ép cháu phải làm như vậy sao( anh nói vậy giọng điệu trách cứ)
Bà làm vậy chỉ muốn cháu nghe lời bà, nếu cháu không nghe lời bà thì hãy tự mình kiếm tiền mà tiêu đi!
Bà! Cháu nhất quyết không làm theo ý bà đâu! Tuyệt đối không!
Được!
Tút tút... điện thoại tắt ngay sau đó.
Trong lúc anh còn đang ngây người ra, thì chị thu ngân:
Anh! Sao rồi! Anh có định thanh toán không? Làm ơn anh nhanh lên, còn có nhiều khách đang chờ( Chị thu ngân thúc giục)
Anh liên tiếp nhấc điện thoại lên, rồi lại thôi, anh không muốn nhờ vả những người bạn của anh, mặc dù bạn anh là người có điều kiện, rất có điều kiện, cảm giác xin xỏ sự giúp đỡ của người khác đó là cảm giác mà anh không bao giờ muốn nếm trải. Một lát sau khi số lượng khách đã đông kéo thành một hàng dài, trước sự thúc giục của chị thu ngân, cuối cùng anh đã quyết định nhấc điện thoại lên gọi cho một người mà anh không bao giờ muốn dây dưa, cô là sự rắc rối, mọi việc rắc rối này đều bắt nguồn từ cô, không chần chừ gọi ngay:
Tút..tút.. tiếng chờ trong điện thoại
Nhà Hạ
Vài ngày sau đó, mọi chuyện vẫn ổn, Hạ vẫn chiến tranh lạnh với mẹ, nhưng mẹ Hạ vẫn không hề thay đổi ý định. Hạ cũng mặc, ngày ngày đi làm, không muốn nói thêm gì cả.
Trời mới sẩm tối, gia đình Hạ đang làm cơm tối, Hạ không giỏi nấu nướng chỉ đứng phụ mẹ thôi, đang thái hành, chợt điện thoại rung lên:
A lô! Ai vậy?
Cô có phải Hạ không? ( ở đầu dây bên kia là giọng của một người đàn ông)
Dạ vâng! Ai vậy?
Chẳng biết là ai, chỉ biết là Hạ vô cùng giận giữ, nói được một hai câu rồi dập máy ngay. Nhưng một hai phút sau, điện thoại lại kêu, Hạ tắt đi không nghe, nhưng sao dai quá vậy, người đó vẫn cố gọi, bực quá mẹ Hạ gắt lên:
Sao vậy? Bắt máy đi!
A lô! Sao anh dai quá vậy? Tôi đã nói là không rồi mà!
Hạ lại tắt máy!
Nhưng sau đó, khoảng một hai phút, tinh tinh tiếng chuông điện thoại, nhấc điện thoại lên gọi:
A lô!
Chẳng hiểu đầu dây bên kia nói gì, chỉ biết là Hạ bực lắm hét lớn vào điện thoại:
Tại sao chứ? Tại sao tôi phải đưa anh về?
Khi nghe Hạ gắt lên trong điện thoại:
Ai mà con nói to như vậy?
Là hắn! Lâm, Trần Lâm!
Sao lại vậy? Mà nó nói gì mà con!
Anh ta.. không kệ anh ta con không quan tâm.
Hạ xoay người ngồi vào chiếc ghế ném chiếc điện thoại lên bàn:
Kệ anh ta, mặc xác anh ta con không quan tâm!
Một hai phút sau, chiếc điện thoại lại rung chuông lên, Hạ không nhấc máy cứ kệ anh ta:
A lô là bác, Lâm hả cháu?
Mẹ Hạ bắt máy thay Hạ:
Mẹ! Sao mẹ lại( Hạ tức giận lắm)
Được rồi!
Mẹ Hạ gật gù gì đó qua điện thoại, Hạ giận đến đổ cả mặt, không nói gì, nhưng Hạ rất hiểu ý mẹ.
Trên đường
Hạ vừa đi xuống tắc xi, đang đi bộ vừa tức giận, vừa đi Hạ vừa nguyền rủa anh ta:
Hứ! Đi đón ư? Đúng là đồ rắc rối! Tôi nguyền rủa anh, nguyền rủa anh.
Đứng trước cổng quán bar, Hạ lưỡng lự không muốn vào:
A lô!
Cô ở đâu rồi( Giọng anh ta lè nhè say)
Ở trước cổng!
Sao còn chưa vào?
Tôi không vào đấy, anh có chân mà sao không tự về mà bắt tôi đón!
Đang gắt lên qua điện thoại:
Xin lỗi cô! Cô có phải là Băng Hạ không( Giọng nói của một người phục vụ)
Phải! Có chuyện gì sao?
Mời cô đi theo tôi ạ!
Đi đâu?
Người phục vụ không nói gì, Hạ buộc phải đi theo:
Này anh anh định đưa tôi đi đâu?
Cô! Cứ đi theo tôi!
Hạ đi lên trên tầng lầu đó là một quán bar khá lớn,bên trong khá tối, thỉnh thoảng lóe lên những ánh sáng màu từ chiếc đèn nháy kia. Bên trong không nhiều người, nhưng hơi rượu, men bia thì nồng nặc khắp nơi. Chưa quen mắt Hạ đi lảo đảo, suýt ngã vào những bàn gần đó, cũng may cô bám vào anh phục vụ:
Dạ tới nơi rồi! Mời cô ạ!
Ừm!
Đứng trước cửa một phòng víp, hạ vẫn lưỡng lự, hít một hơi sâu, mạnh tay xoay nắm cửa.