Vài ngày sau, khi mọi công việc chuẩn bị cho đám cưới đã hoàn tất, Lâm cùng gia đình đã quyết đinh cho hai người đi du lịch hưởng tuần trăng mặt. Tuần trăng mặt ở một vùng ngoại ô của châu úc, nơi mà Lâm được sinh ra và sinh sống trong khoảng một hai năm. Khi hai người chuẩn bị đi, bà Lan có nói một câu khiến Hạ luôn phải suy nghĩ.
Trên máy bay:
Đang suy nghĩ gì vậy?
Không! Không có gì!
Lại nói dối!
Em nói thật!
Ok!
Em có mệt không, có say xe không?
Không!
Tốt!
Lâm quay người đi:
Anh chợp mắt một lát, em cũng ngủ chút đi!
Ừm!
Lâm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Chiếc máy bay, bay nhanh vào khung trung, bầu trời rộng lớn đang ở sát gần bên Hạ, cứ mải miết nhìn theo những đám mây bay lượn, Hạ không nhận ra rằng, Lâm đã tỉnh từ lúc nào, anh đang im lặng nhìn cô:
Này! Anh nhìn gì vậy?
Không! Không có gì!
Hừm!
Khẽ quắc mắt một cái, Hạ quay sang nhìn lên cái ngăn kéo để hành lí, miệng lẩm bẩm:
Em nói gì vậy?
Em không nhớ là có đút quyển truyện vào hành lí không biết!
Có thế mà không nhớ, đúng là... ngốc.
Lâm đưa tay khẽ xoa đầu Hạ như một người anh trai, khẽ với tay lấy túi đồ của Hạ:
Anh định làm gì?
Thì tìm thử chứ sao, biết đâu được!
Không cần đâu! Em cũng không nhớ đâu, anh tìm làm gì cho mất công!
Em này! Anh chỉ suy nghĩ rằng khi thắc mắc phải làm cho rõ, phải làm cho đến cùng chứ cứ ngần ngại không hỏi thì sao biết được phải không?
Ừm!
Có phải cuốn này không?
Lâm đưa tay lục tìm trong túi đồ của Hạ, lấy ra một cuốn sách dày cộm:
Đúng! Đúng rồi! May quá, thế là khỏi buồn rồi!
Em đi với anh buồn lắm sao?
Lâm cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Hạ khiến Hạ ngại ngùng, mặc dù không thích anh ta, nhưng cũng đâu thế nào nói thẳng ra như vậy:
Không! Đâu phải vậy chứ!( Hạ ngập ngừng)
Lâm biết Hạ chỉ nói vậy thôi:
Cuốn sách này có gì hay không, mà em nhất quyết phải mang nó đi!
Hạ cười, nụ cười trong sáng nhẹ nhàng, trong đáy mắt toát lên vẻ hứng khởi:
Ừm! Nó là tiểu thuyết, một câu chuyện tình yêu lãng mạn!
Tình yêu lãng mạn!
Ừm! Nhưng mà thôi nói cho anh, anh cũng chẳng hiểu đâu!
Sao lại vậy?
Ừm! Không nói!
Hạ khẽ cong môi lên, cử chỉ này có chút đáng yêu, hơi ngang bướng một chút khiến Lâm không khỏi bật cười.
Hạ bắt đầu mở cuốn sách ra, bắt đầu đọc say sưa như quên đi mọi thứ, Lâm im lặng nhìn Hạ đọc, trong lòng anh có chút cảm xúc khó tả.
Vừa rời sân bay, họ liền vẫy một chiếc xe tắc xi, thật không ngờ là Lâm lại nói tiếng anh giỏi như vậy, anh nói như một người bản địa vậy. Chiếc xe tăc xi nhanh chóng rời bánh đi đến một khách sạn, một khách sạn rất sang trọng, phong cách châu âu thấy rõ luôn, từ cách trang trí đến trưng bày đều rất tuyệt. Vừa về tới phòng Hạ liền nhảy vôi lên giường:
Trời ơi! Mệt quá! Mỏi dã cả người!
Thế sao em bảo không bị say xe mà!
Ừm! Không say nhưng cũng mệt chứ bộ( Hạ giọng điệu trẻ con)
Lâm sau khi dựng hành lí xong, cũng nhảy phốc lên giường, nằm phục phịch ngay bên cạnh Hạ;
Mỏi! Mỏi dã rời!
Hứ! Có kéo một chút xíu đồ thôi mà đã kêu mệt rồi!