Vài ngày sau công ty Lâm ngày càng rối, các đối tác ai lấy đều rút vốn, hủy hợp đồng, ngân hàng thì liên tục hối giục, Lâm mệt mỏi lắm, khuôn mặt trở lên già, những chòm râu không ngừng mọc, hai má hốc hác, đôi mắt đen thâm quầng vì mất ngủ. Thấy Lâm như vậy Hạ rất lo lắng nhưng không thể làm gì cho Lâm bây giờ, suy nghĩ này làm cho Hạ rất buồn. Lâm đang tất bận trong đống sổ sách, giấy tờ, trông Lâm rất căng thẳng, khẽ đặt nhẹ cốc cafe lên bàn, choàng nhẹ tay lên cổ Lâm, một hành động nhẹ nhàng:
Ông xã! Ông xã vất vả quá!
Kéo tay lại Hạ lại, hôn nhẹ lên đôi tay Hạ:
Không đâu, vì em vì con vì gia đình chúng ta mà!.
Lâm khẽ xoay ghế lại nhìn Hạ, anh ôm lấy eo Hạ, nhìn anh:
Trông anh mệt mỏi quá!
Khẽ đưa tay vuốt nhẹ đôi gò má có chút gầy gò của Lâm:
Anh không sao đâu, em đừng lo!
Ừm! Em biết mà ông xã em là người giỏi giang nhất mà!
Thật không?
Ừm!
Em...
Nếu anh... anh phá sản thì em có...
Chưa nói hết câu thì Hạ đã lấy tay che nhẹ miệng Lâm:
Anh đừng gở mà, mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Ừm!
Lâm khẽ dụi đầu vào lòng Hạ:
Ừm! Em sẽ mãi ở bên chứ?
Đương nhiên, mãi mãi!
Hạ nói vậy nhưng không thể nào kìm được những giọt nước mắt, cố lau đi những không để Lâm nhìn thấy.
Sáng sớm một buổi sáng bình dị bước đến ngôi nhà của họ, những ánh nắng buổi ban mai nhẹ nhàng len lỏi qua khu vườn, qua bức rèm cửa rọi vào mắt Lâm, anh trước giờ chưa bao giờ ngủ say như vậy, chắc anh quá mệt mỏi:
Anh dậy rồi sao?
Hạ bước vào kéo rèm cửa lên, Lâm vẫn chưa tỉnh ngủ:
Mấy giờ rồi em?
giờ rồi!
Muộn vậy sao?
Có sao đâu hôm nay anh được nghỉ mà, anh cần phải ngủ nhiều cho khỏe, biết chưa?
Vậy sao?
Ừm!
Nhưng nếu anh ngủ nhiều biến thành con heo lười xấu xí thì sao?
Hạ khẽ cười rúc rích trước câu nói đùa của Lâm:
Anh này! Thiệt là!
Hạ đấm nhẹ vào người Lâm, kéo Hạ ngã vào lòng mình:
Anh!
Hạ mắt nhìn thẳng vào Lâm, khẽ hôn nhẹ lên môi Hạ một nụ hôn nhẹ:
Anh yêu em!
Hạ có chút ngây người ra, rồi lại cười nhẹ:
Anh này, thôi đi!
Cố đẩy Lâm ra:
Em nói xem, em có yêu anh không?
Hạ ngập ngừng:
Không! Em không nói!
Hạ đẩy nhẹ Lâm ra:
Anh đuổi em đi!
Em! Được lắm, đứng lại cho anh xem!
Không! Lêu lêu!
Họ rượt bắt nhau thật vui vẻ.
Ở công ty.
Phía ngân hàng đã có quyết định cuối cùng rồi, họ tịch thu tài sản( Doãn Băng nói)
Lâm ném sấp giấy lên bàn, khuôn mặt tức giận:
Mẹ kiếp! Phía ông Vương thì sao?
Lâm nhìn Băng, nhưng Băng chỉ lắc đầu:
Anh định tính sao?
Lâm phì phào điếu thuốc:
Không biết nữa!
Sao anh không?
Không! Dù anh có phá sản cũng không cầu xin ông ta!
Anh thật là ngang ngạnh( Băng tức giận)
Em ra ngoài đi! Anh muốn ở một mình!
Anh!
Băng tức giận đi ra ngoài, đứng trước cửa Băng nhắn một tin nhắn, khi tin nhắn gửi đi, trên khuôn mặt là một nụ cười ma quỷ:
Là do anh! Anh ép em phải làm vậy!
Nhanh chân rời đi.
Tại tập đoàn AAIJ, Hạ vừa đáp xuống xe, cô ngần ngại không vào, nhưng không còn cách nào khác:
Dạ thưa anh có cô Trần cần gặp anh( Chị thư kí thông báo)
Ừm! Cho cô ấy vào!
Hạ ngồi lại ghế đôi tay có phần run, Định chỉ thoáng qua là biết cô muốn gì, nhưng anh vẫn im lặng không nhìn cô:
Anh!
Sao vậy?
Em có chuyện muốn nhờ anh.
Chuyện gì sao em ấp úng vậy?
Hừm!
Khi nghe Hạ nói xong, Định không nói gì, khuôn mặt không thể hiện ra một tí cảm xúc nào, trong đầu anh lúc này chỉ mơ hồ một câu nói:
Anh yêu em! Anh phải giúp em chứ, phải giúp em chứ!
Câu nói ấy cứ vang vọng trong đầu anh, Định khẽ nhấp một ngụm cafe, trông Định thật khó hiểu, anh dường như khác hẳn mọi lần trước, lạnh lùng hơn, trầm tính hơn, thái độ này của Định làm cho Hạ rất lo lắng, khẽ đặt nhẹ cốc cafe lên đĩa:
Ok! Anh có thể giúp em, nhưng anh có điều kiện, không biết em có đồng ý không?