Phụt một cái ô được phật lên nhanh chỉ trong giây phút, đối với trời mưa thì một cái ô luôn được xem là vật cứu sinh không thể thiếu. Hạ đứng dưới cái ô được che bởi một người đàn ông cao lớn, dáng người chuẩn, khuôn mặt khẩn trương, đôi tay chắc nịch, đứng bên dưới hạ có cảm giác không còn ướt nữa, rất ấm áp, đôi má hạ có chút ửng hồng, đôi mắt đen lấp lánh bởi những giọt nước mưa vương lại nhất là khi anh ta vẫn còn nắm chặt tay Hạ, lúc này Hạ mới giật tay anh ta ra, cúi gầm mặt xuống trong giây phút:
Cầm lấy đi!
Ờ! Cảm ơn anh!
Có thật là cô không cần tôi trở về( Anh ta cúi mặt xuống gần hạ, khuôn mặt khá sáng, với đôi mắt đen, sống mũi cao, một bờ môi quyến rũ...)
Không! Tôi về đây!
Ờ! A mà khoan đã( Anh ta dúi vào tay hạ một tờ cap) nhớ liên lạc đấy tôi sẽ cảm ơn cô sau( Anh ta vội bước lên xe, nháy mắt ra hiệu một cái)
Chiếc xe dời đi, anh ta vẫn vẫy tay tạm biệt. Còn lại với Hạ lúc này là một mình trên con đường nhỏ, trời vẫn mưa, mưa lớn lắm nhưng hạ không cảm thấy lạnh, dường như hơi ấm từ đôi bàn tay anh ta vẫn còn vương lại. Hạ cứ đứng nhìn về phía chiếc xe dời đi, chiếc xe cứ thế đi vào màn mưa trắng xóa cho đến khi mất hẳn.
Phan Đinh- Giám đốc công tay AAIJ( Hạ đọc dòng chữ trên dòng cáp, rồi nhanh chóng đút vào túi, rảo bước chân nhanh về nhà).