Anh! Anh đừng đi mà, anh ở lại với em đi!
Loãn vẫn cầm chặt tay Định không buông:
Ngoan nào nghe anh ngủ đi!
Không!
Vì biết tính cách của cô rất ngang bướng vậy nên Định buộc lòng phải ở lại:
Ngủ đi! Anh sẽ ở bên em được chưa?
Ừm!
Loan nhắm mắt lại rồi lại choàng mở mắt ra:
Anh! Anh có yêu em không?
Loan! Sao em cứ hỏi đi, hỏi lại vậy?
Kệ! Anh trả lời đi!
Có! Anh yêu em được chưa?
Ừm! Anh yêu em!
Ừm!
Loan bỗng choàng dậy ôm cổ Định nhìn thẳng vào mắt anh, bị ánh mắt cô xuyên thấu, Định không thể lảng tránh, anh cũng nhìn cô:
Sao vậy?
Loan khẽ hôn nhẹ vào môi Định, trước giờ cô vẫn luôn chủ động như vậy:
Anh! Em yêu anh, yêu anh nhiều lắm!
Ngốc ạ! Anh biết mà! (Định nói giọng cưng nịnh)
Loan khẽ cần tay Định đặt lên ngực mình, dường như cô muốn cho anh biết nhịp đập của trái tim mình:
Anh có nghe thấy gì không, trái tim em chỉ loạn nhịp khi ở bên anh thôi!
Định không nói gì:
Anh biết rồi! Em ngủ đi! Ngoan nghe lời anh!
Khẽ đặt Loan nằm xuống, Loan tay vẫn bám chặt cổ Định, cô lại hôn vào môi Định:
Đừng có như vậy nữa, ngoan nghe lời anh ngủ đi!
Anh! Em muốn là người của anh!
Sao? Em say rồi! Đừng nói bậy mà, ngủ đi!
Không! Em thực sự muốn làm người phụ nữ của anh, thật đó!
Định mắt nhìn thẳng Loan, anh hôn nhẹ lên môi cô, Loan cũng không ngần ngại đáp lại nụ hôn đó một cách nồng nhiệt nhất. Khi Loan ngủ say trong vòng tay anh, Định khẽ hôn nhẹ lên trán cô, nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc cô, nhưng mỗi lần nhìn Loan như vậy anh lại cảm thấy rất có lỗi, thấy mình thật ích kỉ, thật giả dối. Nhanh chóng đặt Loan xuống nhẹ nhàng kéo cái chăn đắp cho cô. Định không ngủ lại, anh lái xe đi một mình trên đường khuya vắng vẻ, không một bóng người ra đường lúc này, cảnh vật thật là yên tĩnh, yên lặng đến ghê rợn. Đi vào con phố thường gọi là con phố đông đúc nhất bởi những hoạt động ở đây đều diễn ra chủ yếu về đêm, con phố khá đông đúc với những ánh đèn rực rỡ, những tiếng nô nức của từng đoàn người ra vào các quán bar. Đáp xe xuống một quán bar ven đường, bên trong quán không phải là quá tồi, mọi thứ cũng tuyệt đấy chứ, gọi một ly rượu nhẹ, ngồi nhâm nhi, suy nghĩ vẩn vơ một chút đây luôn là phong cách của anh. Khi mọi thứ đều vừa vặn, không quá say nhưng cũng không đủ tỉnh táo nữa, anh nhanh chóng rời khỏi ghế, lảo đảo bước ra ngoài, định ra về, nhưng xoảng một tiếng rơi vỡ khiến ai nấy đều giật mình, khi quay mặt ra một cô gái, không một quý cô xinh đẹp đang say sỉn, nằm xõng soài dưới đất:
Anh! Anh dám làm vậy với tôi!
Sao nào! Cô nghĩ ai cũng chỉ vì tiền mà bán rẻ mình như vậy sao?
Quý cô khẽ đứng dậy, bước chân lảo đảo, cố vị vào người anh ta:
Phải! anh nói hay lắm, nhưng chắc anh cũng biết là tiền có thể làm mọi thứ, nó có thể mua được mọi thứ kể cả trái tim của một người, anh biết không?
Anh ta nhanh tay nắm lấy tay cô, giật cô lại gần mình, trước vẻ đẹp có chút mĩ miều của cô, nhưng lúc này anh không có cảm giác gì với cô, phải chăng chỉ là sự khinh miệt coi thường:
Cô sai rồi, vì trái tim không thể mua được bằng tiền, trái tim nó có những rung động nhất thời của nó, mà sự rung động của nó được thể hiện bằng những cảm xúc thật sự không phải sự giả dối, hay mua bán.
Anh một lần nữa xô cô ngã xuống dưới nền, cô ngã xõng soài xuống đất( Ác nhờ!) rồi nhanh chóng bước chân rời qua. Định với tất cả nhân viên phục vụ chứng kiến mọi chuyện, nhưng không ai dám xen vào, họ nhanh chóng rời đi, Định lúc này nửa tỉnh nửa say tiến lại gần cô, kéo cái ghế ngồi xuống, phì phào điếu thuốc. Cô gái vẫn nằm ở đó, trông cô rất thê thảm, khẽ cúi nhẹ xuống nhìn cô, thở nhẹ một hơi thuốc vào người cô, cô gái lúc này mới bật khóc:
Anh! Nói hay lắm, nhưng với tôi thì…phải chăng quá muộn rồi… anh xem thứ tôi có là gì chứ chỉ là tiền, chỉ là tiền mà thôi!
Cô xốc lại người ngồi dậy nhìn, nhưng người đàn ông ngồi trước mặt cô lúc này không phải anh ta mà là Định:
Anh! Sao lại ở đây?
Định vẫn hút điếu thuốc quay mặt nhìn ra hướng khác, anh không thể nhìn cô khi cô trông tình cảnh thê thảm vậy, cô gái này không ai khác là Doãn Băng, nhanh chóng kéo lấy cái ghế ngồi lên đối diện với Định:
Anh cũng khinh miệt em sao?
Băng khẽ hỏi Định, câu hỏi này làm anh đau đớn đến tim như thắt lại, anh không trả lời, mắt không nhìn Băng:
Đúng thôi, người như em thì ai mà chẳng khinh miệt chứ?
Doãn Băng nói với giọng thương hại, chưa bao giờ cô tự nói mình như vậy, có lẽ hôm nay cô đã quá say hay là, Định dụi mạnh điếu thuốc, nhìn thẳng vào cô bằng một ánh mắt đầy giận giữ:
Em muốn sống như vậy đến bao giờ nữa?
Lúc này đến lượt Băng không nói gì, cô khẽ dựa đầu vào ghế, khép nhẹ mí mắt đầy mệt mỏi, trước thái độ này của Băng, Định rất giận dữ, anh đứng dậy kéo tay cô:
Đi nào! Đi theo anh!
Anh! Anh muốn đưa em đi đâu?
Không trả lời kéo tay Băng lôi cô ra xe, chiếc xe lao nhanh ra khỏi đường, Định trông thật đáng sợ, ánh mắt toát lên điều đó, anh dường như muốn cho cái xe lao thật nhanh hết cỡ luôn, đưa họ kết thúc cuộc đời đầy sự giả dối này, Doãn Băng cũng không còn cảm thấy sợ hãi gì cả, lúc này cái chết với cô thì có gì đáng sợ chứ. Rồi rất nhanh chóng chiếc xe kít phanh rất gấp, cả người xô ra phía trước, Định mở cửa xe, bước ra ngoài, Băng cũng vậy, đứng bên cạnh nhau mà không nói được câu gì, Định châm điếu thuốc, phì phào, ánh mắt vẫn giận giữ. Định ném vội điếu thuốc xuống đất, quay sang Băng, anh không nói gì lao vào hôn Băng như một tên lưu manh, Băng cố dứt anh ra:
Anh! Anh bị điên rồi sao?