Tại nhà Lâm,
Băng đang ở trong phòng làm việc cô đang tất bận với đống giấy tờ, Lâm vẫn chưa về, chưa bao giờ anh về nhà giờ này, Băng cũng quen với việc này nên cũng không để ý, người giúp việc bưng lên phòng cô một chén cháo nhỏ, dạo này cô ăn uống kém quá, cả người lúc nào cũng mệt mỏi, vì vậy mà cô đã chủ động bảo người giúp việc nấu đồ cho cô ăn. Người giúp việc gõ cửa phòng, sau khi đặt chén cháo xuống bàn, Băng định cầm chén cháo lên, nhưng mới ngửi mùi thì cô đã, nôn mắc ói không thể nuốt được, sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, Băng ngồi vào ghế, cô lẩm nhẩm tính toán gì đó. Cô vội vàng đi ra ngoài, ở trong nhà vệ sinh công cộng, cô không thể tin vào mắt mình được nữa, trên que thử thai là hai vạch, là hai vạch sao, cô có thai, với ai, đương nhiên không phải là Lâm vì kể từ ngày kết hôn Lâm chưa bao giờ đụng vào cô, vậy là Định sao, không, không thể. Băng khá dối trí, cô muốn hỏi Định, nhưng không thể nói ra. Lái xe trở về nhà, Lâm cũng đã về, anh lại say khướt, nằm dài trên giường, Băng tháo giày cho anh, Lâm vẫn còn tỉnh giọng nói lè nhẹ:
Em tránh ra!
Đẩy Băng ra rất mạnh, Băng ngã nhào ra đất:
Em không thấy mệt mỏi sao mà cứ sống như vậy?
Lâm nắm chặt hai vai Băng lay mạnh:
Em buông tha cho anh đi, buông tay đi, đừng có làm vậy, chỉ khổ anh, khổ em, khổ chúng ta mà thôi!
Anh say rồi! Ngủ đi!
Băng cố lảng tránh:
Em không hiểu anh nói gì sao, em có biết em càng làm vậy, anh càng thêm ghét em, càng hận em, hãy để chúng ta như trước, được không?
Không! Anh đừng nói vậy mà, em yêu anh mà!
Băng vội ôm trầm lấy anh, Lâm không thể nào chịu đựng thêm nữa:
Em! Em có cần giả dối như vậy không?
Lâm hất mạnh tay Băng ra khỏi người, cố đứng dậy:
Giả dối! anh nói gì em không hiểu!
Đừng có như vậy nữa, đừng có tưởng anh không biết em và Định đã làm gì, em.. em làm vậy mà không thấy có lỗi với.. Loan sao?
Anh! Đừng hiểu nhầm em mà, em với Định chỉ là:
Không đừng nói gì nữa. buông tay đi mọi chuyện chấm dứt! cứ như vậy chẳng ích gì đâu.
Không! Anh không thể bỏ em được, vì em đã có thai…
Có thai…
Lâm cười lớn, dường như câu nói này càng khiến anh thêm khinh bỉ cô, khẽ ghé miệng vào tai cô:
Đúng vậy?( Băng dõng dạc trả lời)
Của Định? Là của hắn!
Anh!
Em đừng anh không biết chuyện của hai người, hai người đã làm cái chuyện đáng khinh bỉ đó, lừa dối tất cả, hai người làm vậy mà không thấy xấu hổ sao, nói đi, em nói đi, em có dám thề là không phải không?
Em!..( Băng ấp úng chưa bao giờ cô bị dồn vào thế bí như vậy)
Không!
Lâm trước thái độ cứng đầu của cô anh rất bực, đấm mạnh vào cửa hằn lên trên tay là một vết đỏ, anh cố kiên nhẫn nói lại một lần nữa với cô:
Em đừng có nói dối nữa! Đâu mới là sự thật chứ, đừng lừa dối bản thân mình nữa nghe anh hãy từ bỏ đi!
Khi Lâm định rời đi:
Anh! Anh đã từng bao giờ yêu em chưa?
Câu hỏi mà từ trước đến giờ cô luôn muốn biết câu trả lời nhưng cô thực sự lại rất sợ khi nghe câu trả lời, hôm nay thực sự cô muốn biết, muốn biết sự thật, dù cho có đau đớn thế nào đi nữa. Lâm có chút lưỡng lự nhưng:
Chưa! Chưa bao giờ Băng ạ! Anh xin lỗi nhưng đó là sự thật, anh xin lỗi!
Băng cười mà cố nén nước mắt ngược vào trong, dường như cô biết trước được câu trả lời, chẳng qua là do tự lừa dối mình, tự lừa bản thân mình, cố gắng hít một hơi nhẹ như tỏ ra vẻ cứng rắn:
Được! em biết rồi! anh đi đi!
Em!
Lâm khẽ quay đầu lại nhìn Băng, nhưng rồi lại nhanh chóng rảo bước chân rời đi, anh không muốn cho cô thêm bất kì hy vọng nào vì như vậy càng khiến cô lún sâu hơn không dứt ra được.
Kết thúc đi! Moi chuyện lên lên kết thúc thì hơn! Đừng cố chấp như vậy nữa.
Trong đầu anh luôn có dòng suy nghĩ như vậy, vì như vậy là cách tốt nhất cho cả hai người. Khi Lâm rời đi, căn phòng trở lên trống trải, cô đơn, tủi nhục là cảm giác của cô lúc này. Bên ngoài những cơn mưa không ngừng rơi, nó như thể đay nghiến, càng làm cho cô thêm đau đớn, không thể cứ ngồi im như vậy, Băng đi ra ngoài hòa mình vào dòng nước mưa, có lẽ như vậy mới khiến cô thêm tỉnh táo.