Editor: Trịnh Phương
Beta: Tịnh Hảo
Không sinh bảo bảo, vậy thì làm chuyện vui vẻ? Thần kinh nàng run lên, tuy hơi đắn đo một lát, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, bởi vì chính nàng biết, nếu như không đồng ý, hắn nhất định sẽ tiếp tục suy nghĩ chuyện cần làm, đó chính là sinh bảo bảo, nhưng nàng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Hắn thần bí mà nở một nụ cười giống hoa tường vi nở rộ, từ từ lui về phía sau một chút, chân chuyển một cái, hạ xuống dưới giường. Bàn chân trần giẫm trên mặt đất, nàng thấy cũng phải nhíu mày một cái, đang muốn đi giày vào, hắn lại đứng yên, "két" một tiếng mà kéo giường ra.
"Lộ Nhi......" Sao hắn… Kim Bảo Nhi nghi ngờ nhìn bộ quần áo thật mỏng trong tay hắn.
Dien^đànLêQu ý %Don Trịnh Phương
"Ta thích nhìn dáng vẻ nàng mặc đồ nữ." Eo khẽ cong, hắn ngồi ở bên giường, mở bộ đồ nữ được gấp chỉnh tề ra, đưa tới: "Nàng vẫn chưa quên ước định của chúng ta chứ?"
Nàng khó xử mà rối rắm quấn ngón tay, rõ ràng biết rằng chính mình có bao nhiêu khát vọng mặc đồ nữ, nhưng mà, một khi mặc vào, mình lại sợ sẽ bị phát hiện.
"Ngươi nói chuyện vui vẻ, chính là cái này?" Nàng ấp úng mở miệng, chống lại đôi mắt ẩn chứa ý cười.
"Lời nàng đã nói, ta vẫn luôn không quên. Bảo Nhi, đêm khuya yên tĩnh, sẽ không ai thấy, huống chi…" Nói xong, vung tay áo, cửa sổ duy nhất đang mở cũng đóng chặt. Hắn nghiêng mặt qua, môi đỏ mọng, cuối cùng thổi tắt cây nến: "Như vậy, trừ ta ra, ai cũng không thấy được." Giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái lập tức trầm xuống, hắn ôm eo của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Đưa tay ra không thấy được năm ngón, nàng hồi hộp đến nỗi toàn thân căng thẳng, hắn còn cố tình dựa sát vào. Nàng cảm nhận được luồng nhiệt rất nhỏ tản ra trong làn da hơi lạnh, còn có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại khi sa mỏng phất trên da thịt.
"Ngươi... ngươi quay lưng lại đi, ta mặc." Nàng lúng túng đẩy cơ thể của hắn, khi tay đụng vào lồng ngực rắn chắc của hắn, mặt không khỏi đỏ tới mang tai, mấp máy môi, một tay đoạt lấy bộ xiêm y đó.
Tà tà nhếch miệng, tròng mắt xanh thẳm liếc mắt một cái đã nhìn thấu vẻ xấu hổ của nàng trong bóng tối, nụ cười trên mặt càng sâu, nhưng nàng lại không nhìn thấy hắn.
Từ từ buông lỏng tay ra, hắn nghiêng người đưa lưng về phía khác.
Dien^đànLêQu ý %Don Trịnh Phương
Chỉ nghe tiếng quần áo ma sát “sột soạt” vang dội ở sau lưng, không bao lâu, cũng đã không còn một tiếng động.
"Được, được rồi." Cúi đầu mở miệng, nàng khẩn trương níu chặt làn váy, ngồi ở mép giường không nhúc nhích, một khắc khi cảm thấy hắn xoay người lại, trái tim gần như nhảy tới cổ họng.
Mặc dù không phải là lần đầu tiên bản thân mặc đồ nữ cho hắn nhìn, nhưng vẫn luôn sợ khóe miệng hắn sẽ bật ra bất kỳ tiếng cười nhạo cùng với lời nói gì đó.
Lo lắng cúi đầu, ngay cả hô hấp của nàng cũng chậm lại, chỉ là nhịp tim đập càng thêm gấp gáp.
"Nàng đang sợ cái gì?" Bàn tay hơi lạnh của hắn chạm lên gương mặt cực nóng của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, trong giọng nói lộ ra một chút ý cười nho nhỏ.
"Ta... ta không có." Quật cường không nguyện ý thừa nhận, nàng mím môi.
"Mỗi lần nàng căng thẳng, sẽ cà lăm đấy, Bảo Nhi." Bàn tay trượt theo gương mặt xuống tới cần cổ của nàng, ngón tay đến chỗ nào, đều nóng bỏng đến mức khác thường, tròng mắt xanh thẳm đột nhiên thoáng qua một ngọn lửa: "Nàng không biết bộ dáng bây giờ của nàng đẹp bao nhiêu sao? Chỉ là......"
Ngạc nhiên ngẩng đầu, tròng mắt nàng nhìn trong bóng tối lại sáng chói như mã não.
"Như vậy sẽ đẹp hơn!" Một tay gỡ dây cột tóc trên đầu nàng ra, mê muội vuốt lên làn tóc màu đen bóng giống như thác nước xõa ở bả vai của nàng, càng nghĩ tới khuôn mặt hồng đào thì càng trở nên dịu dàng.
Lúc này, nàng trợn to cặp mắt, cùng với cánh môi khẽ nhếch lên, đều giống như muốn mời gọi hắn. Thân thể mảnh khảnh được lụa trắng bao bọc, càng thêm đầy đặn khác thường, hắn luôn biết, thân thể của nàng lả lướt hấp dẫn, chỉ là, quả đào thường ngày đều bị bó vào, giờ như một quả đào vừa chín muồi, lộ ra rãnh ngực thật sâu ở trong áo ngực.
"Ngươi đừng nhìn ta." Nàng thấy tầm mắt nóng rực của hắn, cuống quít nghiêng mặt sang bên, nhưng thấy chỗ nào cũng đều tối tăm, không khỏi liếm môi dưới khô khốc: "Sau này nhìn nhiều hơn, sẽ cảm thấy nhàm chán."
Nghe được lời của nàng, hắn lại buồn bực cười một tiếng, không nhịn được ôm vòng eo này, vùi đầu vào trong mái tóc mềm mại.
"Nàng sợ ta xem quá nhiều, về sau thấy quen sẽ không muốn nhìn lại nữa, phải không?"
"Nói hươu nói vượn." Mặt nàng đỏ lên khẽ khiển trách: "Được rồi, ta cũng đã mặc đồ nữ xong, ngươi xoay người sang chỗ khác, ta đổi về thục y rồi về ngủ."
Rốt cuộc hắn lấy y phục của mình tới vào lúc nào? Nàng có chút nghi ngờ, nhưng, khi bàn tay sờ nhẹ lớp voan mỏng, lại rõ ràng cảm thấy vải vóc khác hẳn, hơn nữa, kiểu dáng cũng rõ ràng không giống nhau, bởi vì nút thắt bộ đồ kia của mình ở bên trái, mà bộ này, là ở bên phải.
Bởi vì màu sắc giống nhau như đúc, cho nên vừa rồi không nhìn kỹ, hiện tại, ngược lại phát hiện ra.
"Về ngủ? Bảo Nhi, y phục này là do do ta nhờ bằng hữu đưa tới từ ngoài ngàn dặm, nàng mặc lên không tới nửa khắc đã muốn cởi ra? Hơn nữa, về sau, cũng không cho nàng đi, phải ngủ chung với ta." Hắn bá đạo tuyên bố, khẽ cắn vành tai trắng nõn của nàng, coi như trừng phạt.
Quả đúng như vậy, là hắn chuyển đồ của nàng! Kim Bảo Nhi kinh ngạc, vừa bực mình vừa buồn cười, mang đồ tới tặng người ta lại không chịu nói ngay từ đầu.
"Chẳng lẽ, ngươi muốn ta mặc mỗi ngày?" Trên lỗ tai vừa đau vừa ngứa, nàng nhíu nhíu mày, tùy theo hắn thôi. Nhưng sao lại cảm thấy bộ đồ này quá mức mỏng manh thế?
"Dù sao thì chỉ có một mình ta có thể nhìn, mỗi ngày đều mặc thì sao? Không phải nàng cũng muốn mặc đồ nữ sao? Yên tâm, chỉ cần ở xung quanh bản công tử, tuyệt đối sẽ không có ai phát hiện." Hắn theo vành tai một đường đi xuống, vươn đầu lưỡi ướt át ra nhẹ nhàng liếm cần cổ duyên dáng, cho đến xương quai xanh của nàng.
Từ xương quai xanh truyền đến một chút lạnh lẽo cùng ướt át, nàng căng thẳng nắm chặt lòng bàn tay, trên trán tiết ra chút mồ hôi.
Khó khăn nuốt nước miếng một cái, cẩn thận rũ rèm mắt xuống, lại nhìn thấy hắn đang hé nửa mí mắt, cười như không cười nhìn mình, mà tay của hắn, đang không có ý tốt trèo lên trên.
Mặc quần áo là giả, muốn sinh bảo bảo là thật! Trong lòng nàng thầm kêu một tiếng hỏng bét.
"Ngươi... không phải ngươi muốn nói cho ta biết chuyện xảy ra ở cửa lúc trở về sao?" Đầu óc xoay chuyển, nàng cuống quít hỏi.
"Chuyện xảy ra ở cửa?" Hắn dừng lại, chợt hiểu, cười quỷ dị dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve môi của nàng, cảm thấy người nào đó run rẩy một hối: "Nàng muốn biết?"
Rõ ràng là hắn đã đồng ý nói cho mình, hiện tại lại hỏi có phải mình muốn biết hay không. Nàng cau mày, gật đầu.
Mà Lộ Nhi cũng hết sức tà mị mà cười một tiếng, toàn thân đột nhiên hiện lên một chút ánh sáng màu trắng, chiếu sáng khuôn mặt yêu dã của hắn, mái tóc hỗn hợp đỏ - xanh - đen không có gió mà vẫn tự bay.
Cặp mắt xanh thẳm như mã não thâm sâu nhìn ánh mắt ngạc nhiên của nàng, ý cười trên làn môi sâu hơn, bàn tay nắm chặt, bao lại chỗ mềm mại của nàng.
"Nàng biết nên làm gì, đúng không?"
Thở dốc vì kinh ngạc, nàng nhìn bàn tay to lớn hoàn toàn khác với bàn tay nhỏ bé trong quá khứ, há miệng, cũng không thể nói ra cái gì......