“Nghe nói hôm nay đệ bắt nạt bạn học nữ ?” Kim Bảo Nhi dùng một ngón tay chỉ về Lộ Nhi, “Tiên sinh bắt đệ chép phạt lần ‘Tịnh Dạ Tư’, không viết xong thì tối nay không cho đi ngủ.”
Nhìn bộ dạng hắn vui vẻ như vậy, giống như không cho rằng việc tiên sinh phạt là chuyện gì to tát vậy.
Lộ Nhi nhặt một hòn đá lên đang định ném con chuột đang vội vàng chạy qua, nhưng lại bị ánh mắt nghiêm túc của nàng ngăn cấm, tức giận ném qua một bên.
“Đêm nay ca ca không ngủ được sao?” Hắn nhỏ giọng ngọt ngào hỏi, đột nhiên lại vươn tay để nàng ôm lấy mình, “Hôm nay Lộ Nhi bị tiên sinh phạt đứng, chân rất đau đó, ca ca ôm ôm Lộ Nhi được hay không?”
Bất đắc dĩ, người nào đó đành phải khom người ôm lấy hắn, lại bị người này cọ cọ mặt vào cổ, mà tay nhỏ lại theo thói quen đặt ở ngực mình, mặt nàng đỏ bừng.
“Y phục đều bị đệ giặt sạch rồi, để mượn được y phục mới ngủ được.” Nàng vui vẻ nhéo mặt hắn, “Về sau Lộ Nhi không thể bắt nạt bạn học lần nữa, Lộ Nhi phải làm đứa bé ngoan, có biết không?”
May mắn thời tiết mát mẻ, y phục đã giặt ngày mai có thể phơi khô, chỉ có điều phải mượn y phục người nào mới thích hợp đây?
Hắn vốn đang vui vẻ, vùi mặt trong ngực nàng, trong mũi tràn ngập hương thơm ấm áp, không cam không cắn cắn đôi môi phấn nọn.
Tại sao mình lại không nghĩ tới điểm này? Ngoại trừ y phục của mình còn có thể mượn người khắc? Lại toi công bận rộn rồi…
Kim Bảo Nhi cũng không biết vì sao hắn không nói gì, cho rằng đã tỉnh ngộ, cũng không nói nhiều nữa.
Ăn xong bữa tối, sắc trời từ từ đen lại. Trong phòng thắp một chén đèn dầu, nàng chăm chú nhìn Lộ Nhi vừa về phòng đã ngồi yên ở trên bàn viết chữ. Nàng nhìn hắn viết chữ mấy canh giờ, ngón tay non nớt cầm bút đã hơi đỏ lên, không khỏi cảm thấy đau lòng.
“Lộ Nhi, nghỉ ngơi một chút rồi viết tiếp,” nàng đoạt chiếc bút đi, nhẹ nhàng xoa xoa tay nhỏ của hắn, “Có đau không? Về sau chớ có nghịch ngợm nữa.” Nàng để ngón tay hắn trên môi nhẹ nhàng thổi thổi.
“Không đau, Lộ Nhi viết chữ rất nhanh,” Hắn nở nụ cười phấn nộn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng thỉnh thoảng chạm tới ngón tay mình của nàng, ánh mắt sâu kín, “Tỷ tỷ, hôm nay muốn mượn y phục ai? Y phục của nhị cữu và tam cữu đều lớn hơn tỷ, mà Lộ Nhi không thích trên người tỷ dính mùi của nam nhân khác.” Người nào đó bá đạo.
“Lộ Nhi nói cũng đúng, y phục của hai đệ đệ đều quá lớn, lại không thể mượn quần áo của Đinh tổng quản, nếu không sẽ bị bại lộ thân phận của mình, không bằng…” Nàng tự nhủ một chút, cũng không để ý Lộ Nhi hiểu hay không hiểu, buông tay hắn, đi tới bên giường ngồi xổm xuống ,kéo ra một ngăn tủ bí mật.
Lộ Nhi tò mò nhìn sang, chỉ thấy dưới ánh sáng của ngọn đền là một bộ y phục màu trắng của nữ tử, không khỏi có chút kinh ngạc. Đôi mắt hắn lóe lên ánh sáng, khóe miệng cười thần bí.
“Tỷ tỷ, nếu trong một canh giờ Lộ Nhi viết xong ‘Tĩnh Dạ Tư’ thì người tự mặc bộ y phục này được không?” Hàm răng trắng sáng của người nào đó lóe lên ánh sáng.
“Đây là y phục của nữ nhân, ta làm sao mặc được.” Nàng nhất thời cảnh giác đứng dậy đóng cửa lớn, xấu hổ nhìn Lộ Nhi, “Lộ Nhi phải nhớ ca ca là nam nhân, chỉ vì sinh bệnh nên mới thừa hai khối thịt. Chỉ vì Lộ Nhi thích gọi ta la tỷ tỷ, nhưng ta không phải nữ nhân.” Nhìn trước ngực mình, nàng cảm thấy mình lừa gạt đứa nhỏ có chút vô sỉ.
“Lộ Nhi hiểu rõ,” hắn gật đầu mạnh mẽ, “Nhưng mà buổi tối tỷ tỷ mặc bộ y phục này sẽ làm giường bẩn, mà Lộ Nhi muốn ôm tỷ tỷ ngủ, nhất định cực kì không thoải mái, nơi này chỉ có hai người chúng ta, mặc vào cũng không sợ người khác thấy.” Nàng mặc vào sẽ thành thế nào? Đôi mắt trực tiếp nhìn nữ tử đang bất an, lộ ra nụ cười cổ vũ.
Lộ Nhi nói cũng đúng, nơi này chỉ có hai người bọn họ, chỉ cần không ra ngoài cửa sẽ không sợ bị người ngoài bắt gặp, huống hồ hắn còn nhỏ, nhìn cũng không hiểu.
Hai tay nàng nắm chặt mảnh vải dệt mềm mại kia, hạ quyết tâm.
“Đệ đi viết xong ‘Tịnh Dạ Tư’, tỷ tỷ sẽ thay y phục.” Nàng nhìn sắc trời, một canh giờ nữa mọi người đã đi ngủ hết nên sẽ không ai nhìn thấy, cũng không ai tìm tới mình…
Vừa nghe thấy nàng đáp ứng, người nào đó nhất thời vui sướng, nhảy bắn đi viết chữ.
Dáng vẻ mặc nữ trang của nàng, mình cực kỳ chờ mong…