Phượng nha hoàn không lên tiếng, đôi má đỏ bừng, xấu hổ liếc nhìn đại công tử một cái.
“Được rồi, ngươi đi về nghỉ trước đi, cũng không sớm nữa, Lộ Nhi sẽ giúp ta lau.” Kim Bảo Nhi thoáng trách cứ nhìn Lộ Nhi, “Lộ Nhi tuổi còn nhỏ nói lung tung, ngươi đừng để trong lòng.”
Mặc dù Lộ Nhi nói chuyện thẳng thắn, nhưng có thể tránh khỏi việc bại lộ thân phận của mình.
Nhưng trong lòng Lộ Nhi không khỏi thầm mắng: Đúng là suy nghĩ của nữ tử và tiểu nhân là khó hiểu, đã biết là giúp nàng lại còn trừng mắt nhìn mình, trừng nữa, trừng nữa sẽ xơi tái nàng.
“Đại công tử, Phượng nhi hiểu rồi.” Phượng nha hoàn mỉm cười gật đầu hài lòng, lòng của nàng đã sớm bay tới bên người đại hiệp kia rồi, sao có thể muốn gả cho đại công tử chứ. Có điều thân thể đại công tử có vẻ còn gầy yếu hơn mình, ăn cơm còn ít hơn mình nữa.
“Được rồi, ta muốn tắm rửa cho ca ca.” Lộ Nhi khoát tay áo, không kiên nhẫn bắt đầu đuổi người.
Phượng nha hoàn cuối quít vội vàng lui xuống, không quên đóng cửa lại.
Ha ha, bây giờ tốt rồi, nàng mềm nhũn ở trên giường không thể cử động, lại không có ai khác, huống chi mình đã hơi ghét mảnh vải bó ngực của nàng rồi. Tay nhỏ nhẹ nhàng cởi nút, nơ bướm trước ngực Kim Bảo Nhi lập tức buông ra, mảnh vải quấn chặt lơi lỏng mở ra, mơ hồ có thể nhìn thấy tuyết trắng bên trong.
“Việc này, Lộ Nhi, để tỷ tỷ tự mình lau, đệ cũng mệt mỏi cả ngày rồi, ngày mai còn tới trường nữa.” Không biết vì sao sắc mặt thay đổi, Kim Bảo Nhi che đôi mắt ngập nước của hắn, cảm thấy giống như bị một nam tử trưởng thành nhìn trộm, cả người không được tự nhiên.
“Lộ Nhi không mệt chút nào, nhưng mà tỷ tỷ nhìn có vẻ không có khí lực, vẫn nên để Lộ Nhi giúp tỷ lau đi.” Hắn bất chấp tất cả, kéo tay nàng ra, cởi tiếp y phục ra.
Đừng nhìn hắn còn nhỏ, động tác vừa lưu loát vừa dứt khoát, giống như đã luyện tập trăm ngàn lần, Kim Bảo Nhi sửng sốt.
“Tỷ tỷ, chỗ này của tỷ bị bẩn, Lộ Nhi lau giúp tỷ.” Hắn dùng ngón tay nhỏ lành lạnh mềm mại vuốt ve xương quai xanh của nàng, lúc thu tay lại như vô ý trượt xuống phía dưới, chạm tới một mảng mềm mại.
Lập tức, người nào đó rên một tiếng, cuống quít che lại miệng mình.
Không xong! Mình lại có cảm giác với một đứa bé, chẳng lẽ, mình có tính luyến đồng?
Khi Lộ Nhi bò qua người nàng tới ghế bên giường lấy mảnh khăn khô, Kim Bảo Nhi cảm thấy thân thể non nớt của hắn đặt trên hạ thân mẫn cảm của mình, mà cái kia của hắn đang để ở chỗ tư mật của mình.
Là cảm giác sai sao, tại sao lại cảm thấy một cây cột ở chỗ đó?
Giữa lúc hoảng hốt, nàng nhớ tới lần trước cưỡi ngựa cũng có cảm giác như vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
“Tỷ tỷ, Lộ Nhi nói một việc, tỷ đừng mắng Lộ Nhi.” Hai bàn tay nhỏ hơi khẩn trương vặn khô khăn, hắn cắn cắn môi hồng.
“Chuyện gì?”
“Lộ Nhi không phải vui vẻ khi tỷ sinh bệnh, nhưng mà, Lộ Nhi rất thích thứ ở phía trước của tỷ tỷ, rất mềm, giống mùi hương của mẫu thân.” Đương nhiên, câu sau cùng là hắn tự mình thêm vào.
Người nào đó nhìn ánh mắt đáng thương tội nghiệp của hắn, lập tức bản năng làm mẹ lại bùng phát, dùng tay ôm đầu của hắn vào trong lòng.
“Ừm, tỷ tỷ biết.”
“Tỷ tỷ giống như mẫu thân, Lộ Nhi muốn hôn nhẹ…” Hắn chỉ vào nơi mềm mãi, trên mặt hồng hồng, nhìn kĩ khuôn mặt nhỏ nhắn càng trở nên phấn nộn đáng yêu.
Kim Bảo Nhi nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, mê muội nhẹ gật đầu, không đành lòng cự tuyệt.
Hắn đưa đôi môi phấn nộn tới, liếm lên trên, đầu lưỡi lành lạnh chạm tới chỗ mềm mại cực nóng, thoải mái nheo mí mắt.
Toàn thân nàng nhẹ run rẩy, cố gắng tự nói với mình, hắn chỉ coi mình là mẫu thân, mà mình cũng chỉ coi Lộ Nhi là hài tử.
“Thơm quá, rất ngọt, Lộ Nhi rất thích…” Hắn nhẹ giọng nỉ non.