Phải sống tiếp trước
......
Sau nhiều năm đấu trí đấu gan với bà Hà, kỹ năng chơi cờ của Tề Dịch Quả ngày càng tinh xảo. Khi bà Hà hỏi chuyện gì đang xảy ra, cô không một mực phủ nhận: "Không có chuyện gì", mà sẽ ngồi trong phòng nhìn bà Hà: "Mẹ nhìn ai cũng như có chuyện."
Đúng như dự đoán, bà Hà như bị giẫm phải đuôi, đóng cửa lại đến 12 giờ đêm vẫn mắng con gái, mày bị thần kinh à? Từ lâu mẹ đã dặn không được lăm le con nhà người ta, con bé còn nhỏ, không hợp, ngày mai mày đi mua quần áo, đi xem mắt, v.v... cho mẹ.
Tề Dịch Quả nói bà Hà là kẻ điên, mọi thứ phải được vận hành theo thói quen và nhận thức của bà ấy mới là đúng đắn, từ việc phải đặt điều khiển TV trong nhà ở vị trí cố định cho đến đại sự cả đời của con gái. Bà chất vấn Tề Dịch Quả về những câu hỏi liên quan đến Du Nhậm suốt một tiếng đồng hồ, nhịp điệu quay quanh xem mắt, sau đó lại quay về hỏi: "Tại sao lúc đó mắt Thái Thái lại đỏ?"
Tiểu Tề nói không phải mẹ tự đi hỏi là được sao? Mắt em ấy đỏ nhất định có liên quan đến con, chẳng phải mẹ nghĩ vậy sao?
Giày vò cho đến khi cô hoa mắt chóng mặt, Tiểu Tề nằm trên giường nhắm mắt lại: "Con đề nghị mẹ đi đặt một tấm biểu ngữ ghi 'Tề Dịch Quả là một tên đồng tính biến thái' treo ngoài ban công nhà chúng ta, như vậy ai ai cũng sẽ giữ khoảng cách, như thế mẹ sẽ bớt việc đúng không?
Mạch não bà Hà bắt đầu phân tán: "Có phải mày về gặp Tào Vân?"
Tề Dịch Quả không thèm đáp lại, đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ đột nhiên bị bà Hà kéo cổ áo dậy: "Nói đi!" May mà bà Hà không đầu bù tóc rối, chỉ riêng đôi mắt đỏ ngầu giận giữ kia đã giống con sói mẹ nổi cơn thịnh nộ. Tiểu Tề nghiến răng nghiến lợi, khàn giọng nói: "Mẹ đẻ ra con vì cái gì mà khó khăn vậy?"
Bà Hà khóc lóc làm Tiểu Tề đau đầu, cô không dỗ mẹ bằng những câu "Ngày kia con đi là được chứ gì" như thường lệ nữa, lần này cô ra khỏi cửa, về nhà nghỉ ngay lúc hơn 3 giờ sáng, vừa gửi tin nhắn cho Du Nhậm đã bị đột kích những cuộc gọi cuồng loạn từ bà Hà: "Tề Dịch Quả, mày chỉ muốn mẹ đi chết có phải không? Mày muốn ép mẹ phát điên!" Trong điện thoại còn có tiếng mắng của bố Tề: "Đang nửa đêm điên cái gì mà điên? Muốn làm trò cười cho người ta à!"
Ông Tề nhận lấy điện thoại: "Quả Quả, con đang ở đâu? Có nhà mà không về, mau về khuyên mẹ con đi."
Tề Dịch Quả ôm chặt cánh tay: "Bố, con mệt rồi, sáng sớm mai con sẽ về Thượng Hải."
Cô tưởng rằng nếu mình ra sức đấu cờ dai dẳng với bà Hà, kiểu gì cũng sẽ có ngày khiến bà Hà buông tay chịu thua, dù sao bà Hà cũng đang già yếu, trong khi cô vẫn chưa bước vào tuổi tráng niên.
Nhưng chịu đựng đã nhiều năm, những lưỡi dao trong tay, mắt và miệng của bà Hà chưa từng ngừng đâm vào trái tim thủng nát lỗ chỗ của Tề Dịch Quả. Cô lòng vòng ngoắt ngoéo thì mẹ được nước làm tới, cô phản kháng chống cự thì mẹ từng bước ép buộc, cô im lặng không nói thì mẹ xâm chiếm không gian. Chỉ khi ở bên Du Nhậm, Tề Dịch Quả mới có chút thời gian để thở, nhưng đêm nay, cô kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, nhưng sợi dây thần kinh trong não chỉ chực chờ đứt lìa.
Hơn 8 giờ sáng hôm sau, Tiểu Tề trả phòng bắt đầu lái xe, vừa ấn cửa xe đã thấy Du Nhậm kéo vali bước nhanh đến. Trong lòng chợt dấy lên nỗi tủi thân không thể kể xiết, mở cửa xe nhìn cô bạn gái nhỏ: "Liệu mẹ em có nói gì em không?"
"Em nói đợt thực tập diễn ra sớm, phải về gấp." Du Nhậm cũng không ngủ ngon, hai mắt sưng đỏ không đỡ hơn Tiểu Tề là bao.
Tiểu Tề cất hành lý cho cô, vừa định quay về ghế lái thì bị Du Nhậm kéo lại: "Ra ghế sau." Du Nhậm nói chỉ cần bật điều hòa là được, chị chợp mắt một lúc trên đùi em đi.
Ánh mắt Tiểu Tề rung động, gật đầu, nằm xuống đùi Du Nhậm, ngay lúc định quay mặt ra ngoài, Du Nhậm xoay mặt cô hướng về phía mình: "Em phải nhìn chị." Du Nhậm cúi đầu hôn lên môi Tiểu Tề, đầu ngón tay chạm vào dòng nước mắt ấm nóng của Tiểu Tề.
"Mẹ chị có thể sẽ đi gặp em, em đừng thừa nhận gì cả." Tiểu Tề nói, Du Nhậm nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Vâng."
"Cũng có thể bà ấy lại đến Thượng Hải, không phải hôm nay cũng sẽ là ngày mai, nên..." Tiểu Tề chưa nói xong, Du Nhậm đã tiếp lời ngay: "Em về ký túc xá của trường."
Một lúc sau Tiểu Tề mới ngừng khóc, Du Nhậm hôn lên khóe mắt Tiểu Tề, trong lòng rối loạn không yên. Cả đời này phải né tránh, phải phủ nhận mãi thế này thật sao? Lời đề nghị trước đó của Tiểu Tề lại hiện lên trong tâm trí Du Nhậm - lên năm ba, em mau chóng nộp đơn lên nhà trường, chúng ta hãy cùng nhau ra nước ngoài đi, trốn đến nơi chân trời góc biển, sống tháng ngày nhỏ bé của chúng ta, rút hết mọi ràng buộc máu mủ ruột rà ra khỏi người, cuộc sống sẽ dừng lại ở điểm "tuyệt đẹp" trong trí tưởng tượng của chúng ta.
Hai người đều mang tâm sự sâu nặng, không ai nói nhiều trên đường đi. Tề Dịch Quả khuyến khích Du Nhậm: "Giáo viên hướng dẫn của chị có vài mối quan hệ, chị cũng đã lấy được bằng, đợi bên đó có kết quả tuyển chọn bác sĩ nội trú, chị sẽ đến thẳng bệnh viện để thực tập. Hai năm, tối đa hai năm rưỡi là chị có thể tự hành nghề y. Thái Thái, chị sẽ không để em phải đến đó chịu khổ. Chờ chị vững vàng hơn, chúng ta có thể sống cùng nhau."
Chỉ là Du Nhậm sẽ phải thiệt thòi về mặt lựa chọn trường học và chuyên ngành. Tiểu Tề nói, chúng ta phải ở cùng một thành phố. Vì lựa chọn của cô có hạn, nên sẽ trực tiếp hạn chế chỗ đặt chân của Du Nhậm.
Câu hỏi mà Du Nhậm luôn vô tình hay cố ý né tránh lại một lần nữa được đẩy đến trước mặt, cô nói Dịch Quả, em phải suy nghĩ cẩn thận. Tiểu Tề biết sức nặng của câu nói này, cũng không nhắc tới nữa.
Đúng như lời Tề Dịch Quả nói, bà Hà vội vã tới Thượng Hải ngay ngày thứ hai cô đi. Bà dọn dẹp chỗ ở của con gái từ trên xuống dưới như chưa từng xảy ra chuyện gì, vất vả nấu nướng năm, sáu món ăn, thậm chí còn gửi đến bệnh viện làm bữa trưa cho Tiểu Tề.
Đồng nghiệp và bệnh nhân đều bất ngờ trước mối quan hệ của hai mẹ con, Tiểu Tề không ngước mắt, vẫn vùi đầu vào công việc không nhận lấy bữa trưa, bà Hà nói con ăn xong mẹ sẽ về. Một tiếng trôi qua, Tiểu Tề vẫn không động đũa, bà Hà vẫn ngồi yên không nhúc nhích trong phòng chờ khám.
Cuối cùng, Tề Dịch Quả nhận hộp cơm trưa từ tay mẹ và nói: "Lát nữa con ăn." Sau đó bà Hà tươi cười nhìn con gái: "Tối nay mấy giờ tan làm?"
Tiểu Tề nói không biết, bà Hà nói không sao, mẹ đợi con về nhà ăn. Quay người đi chợt nhớ ra gì đó lại quay đầu lại: "Mẹ đã nói với bố con về chuyện nghỉ hưu sớm, kiếm được ít tiền cũng không hề gì, nhà chúng ta không thiếu. Từ nay trở đi, mẹ sẽ ở lại Thượng Hải lo liệu cho cuộc sống của con." Bà thương yêu vỗ nhẹ lên má Tề Dịch Quả: "Nhìn con xem, gầy quá."
Cô con gái sợ hãi đứng như trời trồng, Tề Dịch Quả cầm hộp cơm, xoay người đi về phía cầu thang, đập hộp thật mạnh vào thùng rác.
Bà Hà mặc kệ, ngày nào cũng đổi món nấu đủ ba bữa cho con gái, Tiểu Tề trực đến khuya cũng giao đồ ăn nhẹ đến. Dần dần các đồng nghiệp cũng quen, họ khuyên Tiểu Tề rằng mẹ cô thực sự rất tốt, đừng tức giận nữa. Người ta đoán hai mẹ con chỉ đang giận nhau, chẳng ai ngờ đây là cầm tù trá hình.
Tiểu Tề chỉ có thể tranh thủ thời gian ở bệnh viện gọi điện cho Du Nhậm: "Xin lỗi Thái Thái, gần đây bà ấy trông coi chị rất kỹ, chúng ta gặp nhau ngoài trường nhé."
Bà Hà còn kiểm tra cặn kẽ lịch làm việc của Tiểu Tề, Tiểu Tề chỉ có thể tận dụng thời gian đổi ca để đi gặp bạn gái nhỏ. Trong lòng bị đè hòn đá nặng, đôi trẻ thậm chí không thể thoải mái đi dạo hay ăn uống. Trong nhà nghỉ, người thích đổ xăng như Tiểu Tề không thể vực dậy tinh thần sau trận đột kích đến bệnh viện hôm nay của bà Hà, cô gục cạnh Du Nhậm nói chị xin lỗi Thái Thái, hôm nay chị không còn sức.
Nhìn Tề Dịch Quả bị rút cạn từng giọt nước, dần dần khô héo từng chút một, Du Nhậm nói, Dịch Quả, chúng ta cùng nhau công khai đi. Em sẽ về nói với mẹ, cũng sẽ nói chuyện với mẹ chị. Chúng ta ở trong nước, liều một phen thì có sao? Cùng lắm sau này em không thi công chức nữa, tìm một công việc nào đó ở Thượng Hải cũng được ở bên chị. Em cũng không tin chị sẽ mất việc vì chuyện này.
Tiểu Tề im lặng rất lâu: "Không thể." Cô nói Thái Thái, em vẫn còn trẻ, chị không muốn em phải chịu nhiều áp lực như vậy. Em không hiểu người như mẹ chị, bà ấy sẽ đến trường em làm loạn.
Nghĩ thêm một lúc, cô nói: "Em không muốn ra nước ngoài?"
Du Nhậm đã suy nghĩ về chuyện này hơn một tháng, vẫn chưa thể quyết định, nói em không biết sẽ sống thế nào ở đó. Gia đình, bạn bè và sở thích của em đều ở Trung Quốc, em muốn ở bên chị, nhưng em vẫn chưa đủ dũng đảm vứt bỏ mọi thứ xung quanh. Du Nhậm rất chân thành với Tề Dịch Quả, dù chỉ có một chút do dự cũng sẽ bày tỏ rõ ràng với người yêu.
"Chị hiểu rồi." Tề Dịch Quả nói.
Cuộc sống của Du Nhậm không chỉ có tình yêu, cô còn có chí hướng hoài bão, còn cha mẹ, ông bà, Viên Liễu ở làng trong phố, Hoài Phong Niên ở Bắc Kinh gần đây, Bạch Mão Sinh không biết ở đâu... Tề Dịch Quả muốn, nhưng cô nói không vội, chị sẽ cho em thời gian suy nghĩ kỹ, trước mắt chị sẽ bắt tay làm đơn xin của chị.
Đêm đó cô không về nhà, cũng không ở lại cùng Du Nhậm, mua vài chai rượu và một bao thuốc lá rồi nhốt mình trong xe cả đêm. Đêm đó tựa như đã từng quen, cũng giống cái đêm cô nghĩ mãi không hiểu tại sao khi Tào Vân từ chối lời đề nghị của mình. Cô gọi cho Tào Vân ngay giữa đêm, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh: "Quả Quả?"
Khóc xong, giọng mũi Tề Dịch Quả rất khàn: "Vân Vân, em muốn hỏi chị một câu." Cô nói, tại sao tình yêu không thể khiến người ta quyết tâm? Nếu năm đó chị không bị mẹ em uy hiếp, chị sẽ làm gì?
Tào Vân nói em đang ở đâu? Chị đến gặp em.
"Chị đừng đến." Tiểu Tề nói cô chỉ muốn nghe cách nhìn năm đó và suy nghĩ bây giờ của của Tào Vân. Ai đến cũng không giải quyết được vấn đề này, ai đến cũng không thể tách bà Hà ra khỏi người cô.
"Chức năng của tình yêu thay đổi theo từng người." Tào Vân nói có tình yêu là một đoá hoa tươi trong cuộc đời cằn cỗi của họ, có hương thơm và hình dáng xinh đẹp, nhưng vẫn nương dựa vào ánh nắng xung quanh và độ ẩm trong đất. Có tình yêu là bắt nguồn của lòng dũng cảm bên trong, tự thân nó là dinh dưỡng phì nhiêu, có thể trở thành một thanh kiếm sắc bén trong tay người ta, cắt đi những bụi gai xung quanh họ. Có tình yêu lại giống như ngón tay thứ sáu thừa ra trên cơ thể, cắt đi vẫn có thể sống, nhưng có nó đã trở thành thói quen.
Tào Vân trả lại câu hỏi cho Tề Dịch Quả: "Quả Quả, tình yêu của em là gì?"
Trong khi Tề Dịch Quả đang suy nghĩ, Tào Vân nhẹ nhàng nói: "Nếu năm đó không bị mẹ em uy hiếp, tình hình trong gia đình chị cũng sẽ rối như canh hẹ, với tính tình của bố chị, có khả năng ông ấy sẽ nhốt chị trong nhà không cho ra ngoài." Cô cười xoà: "Bây giờ chị mới biết hoá ra bố chị chỉ là hổ giấy, chỉ cần chị muốn chạy, đều sẽ có cách." Cũng vì chuyện đó, có lẽ thật sự phải chia cách tận hai đầu trái đất, bố mẹ chị vẫn sẽ tiếp tục sống cuộc đời của họ, còn chị sẽ vừa làm việc vừa lấy bằng ở đó...
"Chị không chắc mình sẽ sống ở đó như thế nào? Liệu có hạnh phúc không? Liệu có yên tâm không? Thậm chí còn không chắc liệu tình cảm của chúng ta có được tươi mới nếu ở bên nhau lâu dài không", Tào Vân nói với nụ cười miễn cưỡng: "Quả Quả, em muốn một cuộc sống như thế nào? Trong cuộc sống của em, tình yêu là gì?"
Cuộc sống và tình yêu có thể song hành, có thể hòa làm một, có thể bổ trợ cho nhau, cũng có thể bài trừ lẫn nhau.
"Nhưng Quả Quả, cuộc sống không phải tình yêu." Rất nhiều người có thể sống vô hồn nếu không có tình yêu, rất nhiều người có thể vứt bỏ mạng sống vì tình yêu, cũng có rất nhiều người có thể quên đi tình yêu, giả vờ lao vào guồng quay cuộc sống. Tào Vân nói bây giờ cô đang lãnh đạm bình tĩnh giả vờ lao vào cuộc sống, mua cho con trai một bộ quần áo vừa vặn, dạy con hát hai bài hát tiếng Anh, bản thân ăn bữa cơm mẹ nấu cảm thấy vô cùng ngon miệng, như thể cả đời này không muốn rời đi.
"Chỉ là khi nghĩ đến em, chị khó lòng buông bỏ." Giọng Tào Vân lúc rõ lúc không: "Nhưng dù có khó buông đến đâu, cũng chỉ có thể vỗ từng cơn sóng trong trái tim chị."
Em có cờ vây, có sự nghiệp và cuộc sống tình cảm viên mãn, những điều này có thể tiếp tục cố gắng. Khi tất cả những gì em có xáo trộn lại với nhau, Quả Quả, là khi em đang bị chúng gặm nhấm và đồng hóa, hay em có thể lo cho thân mình trước?
"Em muốn cuộc sống như thế nào?" Tào Vân lại hỏi Tề Dịch Quả.
Đầu bên kia nốc nửa chai rượu đỏ, gục lên vô lăng bật khóc mất kiểm soát: "Em muốn rời xa mẹ em, tránh thật xa mẹ em".
Bà Hà liên lạc với Du Nhậm vào thứ Sáu đầu tháng 11. Bà ấy hỏi Thái Thái, gần đây cháu có liên lạc với chị Quả Quả không? Du Nhậm liên lạc với Tề Dịch Quả hàng ngày, từ tâm trạng xao xuyến rung động ban đầu cho đến giao tiếp hàng ngày. Cô bận học, Tiểu Tề ngoài bận công việc ra vẫn chưa được hoàn toàn tự do thân thể. Những buổi hẹn hò ngọt ngào vào mỗi cuối tuần của họ biến thành những cuộc gặp gỡ không cố định thời gian hai lần một tuần ở nhà nghỉ.
Đối với câu hỏi của bà Hà, Du Nhậm đã được Tiểu Tề dặn trước nhiều lần: không thừa nhận, không liên lạc, không biết gì.
Du Nhậm nói gần đây không liên lạc, chắc là chị ấy rất bận. Có lẽ bà Hà cũng chưa nghĩ kỹ, chỉ ừ ừ vài câu, nói vài lời khách sáo thông thường rồi cúp máy.
Du Nhậm bắt đầu mất ngủ vì Tề Dịch Quả, người yêu ngày nào cũng trực tiếp chịu đựng sự giám sát nghẹt thở từ bà Hà, từ ăn uống, ngủ nghỉ, đi làm cho đến chơi cờ. Cuộc sống thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng đâu đâu cũng ngạt mùi kiềm chế phức tạp.
"Có mệt không?" Câu này không cần thiết phải hỏi, Tiểu Tề rất, rất mệt. Đã rất nhiều lần cô chỉ cần đặt đầu xuống là có thể ngủ thiếp đi những khi gặp nhau với Du Nhậm trong nhà nghỉ, tay luôn nắm chặt góc áo người yêu không buông. Tề Dịch Quả cũng không hỏi Du Nhậm về chuyện ra nước ngoài nữa, chỉ nói không cần vội.
Sao Du Nhậm có thể không vội? Một bên là người cô yêu, một bên là bản thân đang tự ép mình phải chấp nhận đi du học. Cô tìm kiếm thông tin và hỏi han khắp nơi, có bạn ngạc nhiên hỏi: "Du Nhậm, mình luôn tưởng cậu là người kiên quyết gắn bó với chuyên ngành nhất trong lớp chúng ta, cậu cũng bắt đầu mông lung à?"
Hãy du học đi, như vậy Dịch Quả và mình có thể ở bên nhau cả ngày, không bị những ánh mắt xa lạ xung quanh dòm ngó, cũng sẽ không ai nhúng tay khuấy đảo nhịp sống của mình. Du Nhậm tự nói với bản thân.
Vào những ngày cô cuối cùng phải đưa ra quyết định, Tiểu Tề xin lỗi và hoãn lại những buổi hẹn gặp nhau. Du Nhậm hỏi chị sao thế?
Tề Dịch Quả nói rằng thật ra cô ấy đã nghỉ một tuần, một mình ra ngoài khuây khoả. Xin nghỉ ở bệnh viện khó hơn lên trời, biết bao nhiêu nữ bác sĩ và y tá bụng mang thai to tướng vẫn phải làm việc?
Chuyện Tiểu Tề có thể xin nghỉ phép khiến Du Nhậm nghi ngờ, nghĩ đến cuộc điện thoại muốn nói gì đó rồi lại thôi của bà Hà, Du Nhậm hỏi: "Dịch Quả, rốt cuộc chị sao vậy?"
"Không sao, chị nhờ bác sĩ cấp cho vài giấy tờ cần thiết, bệnh viện đồng ý cho chị về nhà nghỉ ngơi một thời gian." Cái giá phải trả rất có thể là sẽ không thể lên bàn mổ một thời gian rất dài. Tề Dịch Quả nói chị nghĩ mình không bị bệnh, nhưng sếp của chị sợ chị xảy ra sơ suất.
Nếu đã đến bước này, tình trạng của Tiểu Tề trong bệnh viện chắc chắn đã nghiêm trọng đến mức không thể bỏ qua, Du Nhậm nói chị đang ở đâu? Có phải ở Thạch Phố không?
Hình như đầu bên kia điện thoại còn có tiếng gió biển, Tiểu Tề cười dễ chịu: "Thái Thái, em thật hiểu chị." Cô từ chối lời đề nghị sẽ đến gặp mình ngay tức thì của Du Nhậm: "Chị muốn hiểu thứ gì đó."
Những năm qua chị sống quá cẩn thận, chị muốn những người bên cạnh chị được hạnh phúc, nhưng chị không thể làm được. Tề Dịch Quả thở dài: "Chị thực sự không thể thay đổi mẹ chị, Thái Thái, chị quyết định sẽ đến Mỹ trước, nếu suôn sẻ, tháng Tư năm sau chị sẽ đi."
Chị không thể buông bỏ tình yêu, nhưng Thái Thái, trước tiên chị phải sống tiếp. Cuối cùng Tiểu Tề nói.
......