Lưu Sa thả lỏng lực đạo, cho dù như vậy, nhưng sức mạnh này đối với Chung Hạo mà nói vẫn là quá lớn. Y đem Chung Hạo kéo tới trước mặt, giam đối phương vào lòng ngực mình, nhìn vệt đỏ trên cổ tay, mày không khỏi nhíu lại. Nhân loại quả thực rất yếu ớt.
“Theo ta trở về.” Nếu không thể khai thông, thì cứ trở về trước rồi tính. Hắn là giống cái của mình, đây là điều không thể thay đổi.
Chung Hạo cắn răng. Lưu Sa căn bản không phải hỏi ý kiến hắn, đó là mệnh lệnh, mặc kệ hắn có đồng ý hay không cũng phải làm như thế.
Hắn chống khuỷu tay về phía bụng Lưu Sa. Bởi vì bất ngờ không kịp đề phòng, Lưu Sa lắc lư thân mình, bàn tay đang nắm chặt Chung Hạo cũng vô thức thả lỏng. Thừa dịp này, Chung Hạo đẩy mạnh Lưu Sa sau đó xoay người bỏ chạy.
Khách trong khách sạn bởi vì cảm nhận được sát ý nồng đậm của Lưu Sa đã sớm tản ra xung quanh, đứng thành một vòng tròn nhìn vào. Thấy Chung Hạo chạy trốn, không ai dám ngăn cản.
Va chạm này đối với Lưu Sa mà nói hệt như gãi ngứa, nhưng đã khiến y nỗi giận. Con người yếu đuối, dám làm thế với y. Bản tình lãnh khốc cuồn cuộn dâng lên, muốn lập tức đem hắn trở về, nghiêm khắc trừng phạt. Không, trong bụng hắn còn đang mang con nối dõi, như vậy chờ sau khi hắn sinh con, cướp lấy linh lực của hắn, đánh gãy tứ chi cho hắn trở thành phế nhân rồi ban cho thuộc hạ.
Ý niệm lướt nhanh trong đầu, nhưng nhìn thân ảnh Chung Hạo đang từng bước xa dần lại trở nên trống rỗng.
Thầm nghĩ, phải lập tức đem hắn trở về, khiến hắn chỉ có thể ở bên cạnh mình.
Hắn là giống cái của y, chỉ có thể ngoan ngoãn dựa vào y.
Trong bụng có con của y, thế còn dám có ý niệm chạy trốn trong đầu…
Khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh, thân thể nhanh chóng di chuyển, chắn trước mặt Chung Hạo. Như thế nhìn qua lại giống như Chung Hạo ôm lấy hắn.
Cúi đầu, nam nhân mắt nhuốm đỏ, che khín một tầng hơi nước, căm hận nhìn y.
Bàn tay nhanh như chớp đánh vào phía sau gáy, đem hắn đánh ngất đi.
Chau mày té vào g ngực y, giống như một cơn ác mộng sít sao giam cầm.
Nhíu mày, ôm lấy nam nhân. Ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, đám yêu quái định bước tới cảm nhận được ánh mắt của y đều phải thối lui.
Trong lòng vô cùng khó chịu, ngón tay hơi toát ra mủi nhọn, rất muốn đại khai sát giới.
%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%
“Đây là…” Chung Hạo xoa xoa phần gáy, toàn thân vô cùng đau nhức. Ngồi yên một lát, cuối cùng nhớ ra những chuyện trước khi hôn mê. Nhìn bốn phía xung quanh, đúng là phòng của Lưu Sa, bên ngoài có bóng người lay động, hình như đã tăng thêm số thủ vệ. Tỳ nữ trong phòng cũng nhiều hơn trước, thấy hắn tỉnh lại, lập tức có một nàng đi ra phía ngoài, không cần nghĩ cũng biết nàng đi báo cáo cho Lưu Sa.
Chậm rãi ngồi dậy, nhận lấy khăn mặt tỳ nữ đưa tới xoa xoa mặt, hơi nước ướt át khiến hắn thanh tỉnh một chút.
Sau đó lại có tỳ nữ đem gương tới giúp hắn chỉnh trang lại dung mạo. Đang muốn nói, hắn không phải phi tử của Lưu Sa không cần chú trọng như vậy. Nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống. Bàn tay vô thức xoa xoa bụng. Cơ thể vẫn còn rất mềm mại, nhưng vài tháng sau nơi này sẽ to ra, sau đó quái vật sẽ từ trong bụng hắn chui ra.
Quai hàm căng cứng, bàn tay đặt trên bụng cũng nắm chặt thành quyền.
“Thưa ngài, có muốn dùng cơm trưa không ạ?”
Thì ra đã là giữa trưa, Chung Hạo gật gật đầu. Lại nói” Đem gương xuống đi, các ngươi ra ngoài! Ta không cần nhiều người hầu hạ như vậy.” Ánh mắt của tỳ nữ khiến hắn không thoải mái, những người này đều do Lưu Sa phái tới theo dõi hắn. Hắn vừa lộ ra một chút tức giận, sắc mặt đám tỳ nữ liền lập tức thay đổi. Cười thầm, gì chứ! Với năng lực của hắn, nữ nhân nào ở đây tùy tiện cũng có thể đem hắn bóp chết.
Đám tỳ nữ liếc nhau, sau đó chậm rãi lui ra ngoài. Bất quá theo lớp rèm cửa vẫn có thể nhìn thấy các nàng đang canh giữ ngoài cửa.
Thật sự là suy nghĩ chu đáo.
Cắn cắn môi, nhìn xuống bụng, xuất thần một lúc lâu sau đó mới chậm rãi cầm gương lên.
Trên mặt kính bóng loáng, xuất hiện một khuôn mặt tiều tụy.
Đây là…hắn?
Ngón tay xoa nhẹ, không dám tin. Trong gương là một người rất gầy, làn da có màu trắng xanh không hề khỏe mạnh.
Không thể thế này được.
Đem gương ném sang một bên, phải rời khỏi. Nếu Lưu Sa có thể dẫn hắn đến, như vậy nhất định có người có thể đem hắn trở về. Nếu người kia có năng lực tương đương với Lưu Sa…
Trước khi sinh ra một con quái vật, phải giải quyết chuyện này cho xong. Hắn không thể tưởng tượng được một khi hắn biến thành một con rối chỉ biết phụ thuộc Lưu Sa sẽ có bộ dáng gì nữa.
Chóp mủi ngửi được mùi thơm của thức ăn, tưởng là tỳ nữ, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lưu Sa đang bưng mâm cơm đi về phía hắn.
Thân thể không tự giác lui về phía sau một chút.
Lưu Sa chú ý tới cử động của hắn, mày nhíu lại nhưng vẫn cố gắng kiềm chế: “Đói bụng chưa, ăn một chút đi.”
Dùng thìa khuấy một chút, bát canh lập tức tỏa ra một cỗ hương khí, hấp dẫn khẩu vị của Chung Hạo.
Dù thế nào đi nữa, cứ no bụng trước đã. Ăn no mới có sức để chạy trốn.
Lưu Sa ngồi một bên, im lặng nhìn hắn ăn, thỉnh thoảng giúp hắn lau miệng một chút.
Loại hành động thân mật này lại diễn ra vô cùng tự nhiên, Chung Hạo ngày nào cũng được y quan tâm thành thói quen, cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Ăn xong, tỳ nữ lập tức tới thu dọn mâm.
“Là ta không đúng.”
Chung Hạo kinh ngạc mở to mắt nhìn, Lưu Sa đang xin lỗi hắn sao.
“Ta nên biết khống chế sức mạnh.” Lưu Sa kéo hắn qua, nhẹ nhàng xoa bụng của hắn: “Bụng còn đau không?”
Thân thể Chung Hạo run một chút, muốn tránh, nhưng không so lại được với sức lực của Lưu Sa: “….không đau.”
“Vậy là tốt rồi.” Lưu Sa mỉm cười đứng lên: “Đứa nhỏ hiện tại đã hình thành, khi nó cảm nhận được bên ngoài có nguy hiểm sẽ có phản ứng. Sau này ta sẽ chú ý hơn.”
Dung mạo Lưu Sa rất đẹp, tựa như nữ nhân. Trước kia trừ bỏ khoảng thời gian cùng hắn trên giường, biểu tình lúc nào cũng lạnh như băng, mặc dù như vậy nhưng vẫn khiến Chung Hạo nhìn không chuyển mắt. Hiện tại cảm xúc y dần dần hiện ra bên ngoài, lực sát thương tăng lên đột ngột. Chung Hạo lại là người yêu thích cái đẹp, vừa rồi tự cân nhắc bản thân rất nhiều lần, nhưng hiện tại trước mặt người này lại vô thức vươn tay xoa nhẹ lên gương mặt y.
Lưu Sa không hiểu vì sao hắn lại chủ động như vậy, nhưng y tuyệt đối sẽ không cự tuyệt ngón ngon dâng lên tới miệng này.
Bàn tay giữ lấy đầu Chung Hạo, cúi đầu hôn lên đôi cánh hoa mềm mại.
Đụng chạm nhẹ nhàng khiến Chung Hạo cảm thấy rất thoải mái, chậm rãi mở miệng, tùy ý Lưu Sa tiến quân thần tốc. Mãi đến khi đầu lưỡi thâm nhập vào bên trong càng quét bừa bãi, hắn mới đột ngột tỉnh ngộ. Bắt đầu dùng sức đẩy đầu vai Lưu Sa, cố gắng xoay đầu, nỗ lực thoát khỏi kiếm chế của y.
Lưu Sa một tay vòng qua thắt lưng, một tay nắm chặt lấy cằm hắn.
Chênh lệch giữa hai người lúc này mớibắt đầu biểu hiện rõ, Chung Hạo dùng hết sức lực toàn thân cũng không thể lay động được Lưu Sa.
Vùng vẫy một chốc thì sức lực dần dần yếu đi, giọng mủi cũng bắt đầu trở nên ngọt ngào tinh tế hơn. Có thể nói, thân thể Chung Hạo do một tay Lưu Sa khai phá, nơi nào mẫn cảm, nơi nào dễ khiến hắn động tình nhất, Lưu Sa còn nắm rõ hơn hắn.
Chung Hạo ngã xuống giường, đáy mắt vẫn còn một chút lí trí, nhưng thân thể đã bắt đầu mền nhũn như nước.
Lưu Sa đem đầu lưỡi rút ra khỏi miệng hắn, kéo theo một tia nước bọt trong suốt tràn ngập tình ái khiến Chung Hạo đỏ mặt.
“Không, không cần!” Thân thể nóng rực, hai chân giang rộng, cự tuyệt trong lời nói cũng vô tình mang chút ỡm ờ.
Lưu Sa cười cười, thuận theo cằm hắn đi xuống mút vào phần gáy cổ, để lại sau vành tai nhìu vệt hồng nhạt.
“Ngô!” Chung Hạo ngửa đầu về phía sau, bàn tay vốn muốn đẩy Lưu Sa lại biến thành kéo y đến gần mình hơn. Nơi bị Lưu Sa liếm mút có cảm giác tê dại đến không chịu nỗi, một dòng điện lưu chạy xoẹt khắp cơ thể.
Bàn tay Lưu Sa vén vạt áo tiến vào bên trong, vuốt ve từng tấc da thịt của hắn. Da thịt Chung Hạo rất trơn bóng, giống như có thể đem ánh sáng hút vào khiến cho y yêu thích không muốn buông tay. Nắm chặt lấy viên hồng châu trước ngực, tàn nhẫn ngắt véo.
“A!” Chung Hạo kêu một tiếng, con ngươi đen che phủ một tầng hơi nước: “Đau.”
“Ngươi thích.” Lưu Sa dùng móng tay quất nhiễu hồng châu, làm cho nó có chút run rẩy: “Đã muốn đứng lên.” Y cười hôn lên môi nam nhân: “Phía dưới… đã muốn ẩm ướt!”
Chung Hạo lắc đầu, trên mặt đã xuất hiện vẻ mặt bị làm nhục. Lưu Sa thở dốc vì kinh ngạc, cắn một ngụm lên vành tai nam nhân: “Thật muốn đem ngươi nuốt vào.”
Dùng đầu gối đem hai chân nam nhân mở rộng hơn, xuôi theo mặt trong bắp đùi non mềm lần mò tới nơi riêng tư bí ẩn của nam nhân.
Chung Hạo cảm nhận được nguy hiểm, nghiêng đầu, trừng mắt liếc Lưu Sa một cái.
“Ướt đẫm.” Ngón tay cắm vào hoa huyt mềm mại, quấy rối một phen, sau đó rút ra đưa ngón tay đến trước mặt Chung Hạo, đầu ngón tay chảy xuống vài sợ tơ nước trong suốt.
Chung Hạo cảm thấy thẹn quay đầu đi, biết rõ vô dụng nhưng vẫn cố gắng cự tuyệt: “Ta không muốn…” Hắn cắn môi, cố gắng đè nén luồng khoái cảm dâng lên từ đóa hoa bị đùa giỡn, đứt quãng nói: “Đứa nhỏ…ngươi không thể…”
“Ta thật cao hứng, bây giờ ngươi còn nghĩ cho đứa nhỏ.” Lưu Sa đặt cự vật nóng rực trước miệng hoa huyt chạm một chút: “Đừng lo, ta sẽ cẩn thận. Hiện tại đứa nhỏ cũng cần bổ xung linh lực.”
Bởi vì mang thai mà cơ thể Chung Hạo trở nên mẫn cảm hơn bình thường rất nhiều. Chỉ bị gãy nhẹ vài cái, miệng huyệt lập tức phóng đãng khép mở, nhụy hoa ở sâu bên trong cũng bắt đầu khó nhịn mà nhúc nhích. Mỗi lần Lưu Sa tiến vào đều có thể tạo ra luồng khoái cảm mạnh mẽ cho hắn.
“Ngô ngô.” Hắn bị giày vò đến mức thần trí cũng quay cuồng. Có lúc hi vọng Lưu Sa không làm như thế, có lúc lại hi vọng y hung hăng cắm xuyên vào, thỏa mãn dục vọng của hắn.
“Đừng cắn môi.” Lưu Sa dùng ngón tay mở cánh môi Chung Hạo, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên môi hắn.
Chung Hạo ý loạn tình mê, kìm chế không được ngậm lấy ngón tay Lưu Sa.
Đôi mắt Lưu Sa sâu thẳm, nhìn nam nhân dùng đầu lưỡi đỏ xinh đẹp từng chút từng chút liếm qua ngón tay mình.
“Ngô ngô, mau…” Không biết chính mình đang nói gì, Chung Hạo nằm dưới thân Lưu Sa bắt đầu vặn vẹo.
Đột nhiên cảm thấy khó chịu, cảm xúc dưới thân biến đổi. Đang muốn cúi đầu nhìn xuống, miệng huyệt đã bị kéo căng, phần đỉnh cực lớn đã muốn tiến vào.
“A a, đau quá!” Phần lưng uốn cong, kéo căng như một cây cung: “Không giống như bình thường, không…”
Hai đùi bị tách ra thật to, hoa huyt nhỏ bé bị kéo căng đến mức cực đại, thống khổ nức nở. Quái vật cực lớn kia vẫn tiếp tục tiến vào. Khi hắn nghĩ đã đến tận cùng nhưng nó vẫn tiếp tục đâm vào.
Sẽ chết.
Tim hắn tràn ngập sợ hãi, hắn cảm thấy mình đang ngồi trên một cây côn nóng rực như lửa, thanh côn kia muốn đâm thủng bụng hắn.