Đêm đến.
Bữa ăn tối qua đi, A Quân trước tiên đem Hán Phong đuổi về nhà rồi mới trở về chỗ ở của mình sau.
Còn chưa đầy sáu giờ nữa là đến buổi sáng, trên đường phố việc nhìn thấy người đi đường cũng là một chuyện khó khăn.
Xà Quân đi phía sau A Quân, trên người vẫn là Hán y màu xanh nhạt đó.
A Quân vẫy tay đón một chiếc xe taxi, lại chỉ thấy xe kia chẳng những không có dừng lại ngược lại còn tăng tốc chạy nhanh về phía khác, giống như là mới gặp quỷ.
A Quân quay đầu lại mặt hướng Xà quân: “Nửa đêm canh ba anh mặc như thế này định giả quỷ dọa người à?”
“Là sao? Ta vẫn ăn mặc bình thường mà”
Đang lúc không hiểu được Xà quân trả lời như thế rốt cuộc là có hiểu ý tứ của mình hay không, vừa vặn có thêm một chiếc taxi chạy tới, A Quân giương tay chặn lại.
Lại không biết từ đâu mọc ra một người nọ, giành lên xe trước.
“Thật sự là xui xẻo a.” A Quân thở dài.
“Ta tin tưởng có người hôm nay so với ngươi còn xui xẻo hơn.” Xà quân thản nhiên cười: “Cái người vừa mới lên xe kia hai chân không có chạm đất a.”
Hàn khí ùa tới, A Quân run rẩy.