Mấy tháng sau, Hán Phong bỗng nhiên nói muốn đính hôn rồi, đối phương đương nhiên là một người tuổi trẻ tài cao, khó có được chính là cậu ta nguyện ý ở rể.
Đem người mang về nhà gặp cha mẹ, A Quân soi xét, cái cậu thanh niên gọi là Hiểu Tiệp kia chính là Hồ tinh.
“Không nghĩ tới ta từ khế đệ biến thành muội phu chứ gì?”Hồ chính trực đập bả vai A Quân nói.
“Cậu biến thành cái gì cũng tốt, chỉ cần đối với Hán Phong tốt là được rồi......”A Quân phản ứng lạnh nhạt.
“Ai, ta xem ngươi...... vẫn là thẳng không được rồi......”
“......”
......
“Hạnh phúc đã đi qua,
Ta không còn có thể bày tỏ tấm lòng,
Chỉ một chữ yêu,
Cũng cần đúng lúc,
Chỉ trễ một giây,
Tiếng lòng mình cũng đã trở thành dĩ vãng......” ()
A Quân ngân nga cùng giai điệu.
“Không ngờ rằng ngươi hát cũng tệ nhỉ......” Một bóng hình màu trắng ngồi xuống bên cạnh hắn.
A Quân quay đầu, là vạt áo quen thuộc kia.
“Xà......”
Người nọ cười yếu ớt gật đầu.
“Tóc của anh cắt rồi hả?”A Quân hỏi.
“Ân, bỗng dưng muốn trải nghiệm tạo hình mới. Cảm giác như thế nào?”
“Cũng được, mọi việc ổn thỏa hết rồi?”
“Đúng vậy. Quá trình không thể nói cho ngươi biết.”
“Tôi không muốn biết.”
“Mùa hè ở Châu Úc không tệ nha......”
“Vậy sao......”
“Bởi vì hộ chiếu của ta bị mất, cho nên chỉ có thể đợi đến lúc trời ấm áp bơi trở về...... Xem như là nhập cư trái phép đó, không được nói cho người khác biết.”
“......”
“Chúng ta đây tiếp tục...... chuyện báo ân của ta......”
“Chuyện hơn một nghìn năm trước còn mấy ai nhớ rõ chứ? Được rồi.”A Quân đại lượng khoát khoát tay.
“Còn có thể ở lại nhà ngươi sao?”
“Tùy anh.”
......
HOÀN