Vân Tung răn dạy hai đồ đệ không nên thân của mình một lượt, cuối cùng cơn tức do Hồ vương gây ra cũng tiêu tan.
Biển Biển ngồi phía dưới vừa nghe Hồ vương muốn đưa một nửa tiểu hồ ly đi, nhất thời trong lòng chỉ còn lại mấy chữ: Trời cao ban thưởng cơ hội! Hừ, Hồ vương đi rồi bé nhất định sẽ trộm Hoa Hoa đi! Quyết tâm xong, Biển Biển càng ngày càng tỏ ra ngoan ngoãn.
Khụ, cũng không hẳn, trong sự ngoan ngoãn còn mang theo một ít đen tối.
Đậu Đậu không cảm thấy như vậy, cào tóc, thầm nghĩ chắc là giống nam thần nhà cổ.
Dù sao bản thân cô không đen tối chút nào, cô ấy mà, nhiều lắm cũng chỉ là vô lại chút thôi.
Ừ, vô lại so với đen tối thì tốt hơn chút, đúng không? Yêu Nghiệt xem trong mắt, vẫn không nhịn được bật cười.
Vô lại tốt hơn đen tối? Đúng, vô lại đúng là tốt hơn đen tối một chút.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Hồ vương bắt đầu chọn tiểu hồ ly, một đám tiểu hồ ly tụ tập lại, bị hắn xách tại lên cẩn thận tỉ mỉ xem từng cái mũi từng ánh mắt từng bộ lông.
Chọn được một nửa, quả nhiên vẫn đưa Hoa Hoa đi.
Biển Biển lạnh mắt nhìn, thầm nghĩ tí nữa trộm.
Bác cả của bé bên kia hình như cũng có chút không yên lòng, liên tục nhìn đứa con sắp bị mang đi của anh ta.
Đột nhiên Biển Biển cảm thấy đúng tình hợp lý.
Nhìn đi, Đại sư bá cũng không muốn Hồ vương đưa Hoa Hoa đi, nếu đã như vậy, bé mang Hoa Hoa đi hoàn toàn là cùng chung mục đích.
Nhưng mà cũng không phải, sở dĩ bác cả của bé không yên là vì sợ Hồ vương phát hiện đứa con bị vợ anh ta trộm giấu đi được không? Hôm qua vợ anh ta đã nói, sắp tới Hồ vương nhất định sẽ đưa một nửa tiểu hồ ly đi, cho nên bọn họ phải chuẩn bị trước, trong hai đứa Hoa Hoa Thảo Thảo nhất định phải giấu đi một đứa.
Anh ta lập tức nói được, tuy rằng anh ta cảm thấy bình thường vợ anh ta rất ngay thẳng, ngay thẳng làm cho người ta không biết làm thế nào, nhưng chính sự nhất định sẽ không hàm hồ.
Vì thế, bọn họ liền giấu đi đứa con vừa mới biến hóa.
Đừng hiểu lầm, đây tuyệt đối không phải trọng nam khinh nữ.
Bởi vì vợ anh ta nói, có vẻ Hổ vương sẽ không thích đứa nhỏ ốm yếu, Thảo Thảo nhà họ đã có thể biến hóa, nếu để Hồ vương nhìn thấy nhất định sẽ bị mang đi.
Còn Hoa Hoa thì không sao, lúc Hoa Hoa sinh ra thân thể đã yếu đuối, mấy hôm trước còn bị ngã vào ao nước lạnh, Hồ vương thấy nó có bệnh, có khi sẽ để lại.
Nhưng mà bọn họ đã nghĩ sai rồi, Hồ vương nhìn Hoa Hoa một hồi lâu, rốt cuộc vẫn chọn mang đi.
Không phải chứ? Chỉ bởi vì Hoa Hoa nhà họ có đôi mắt đen hơn các tiểu hồ ly khác nên chọn đi? Trời ơi! Sớm biết vậy đã dùng dao cạo hết lông của nó đi rồi! Vong Trần nghiến răng kêu ken két, các sư huynh đệ có con bị mang đi cũng không ngoại lệ.
Hổ vương không thèm để ý, xách lên cái đuôi của tám tiểu hồ ly, cười tủm tỉm nói với Vân Tung, “Thông gia, ta chọn xong rồi, ông xem, ta còn để lại cho ông nhiều hơn một đứa! Ông chín ta tám, thế nào, ta đủ thành ý chứ?”
Vân Tung ha ha cười lạnh một tiếng, không nói chuyện, chỉ yên lặng tính phép cộng trong lòng.
Tám cộng chín là bao nhiêu? Mười bảy! Không phải toàn bộ tiểu hồ ly ở núi Đạo Vương là mười tám con sao...
Ừ, nhìn kỹ lại, hai đứa song sinh có đôi mắt đen có một đứa không tới.
Được lắm, rất thông minh, không nghĩ rằng đồ đệ ngốc nhất của ông lại nghĩ tới được bước này.
Khụ, không đúng, Hoa Hoa bị bệnh nên không đến đây, haiz, xem ra là ông hiểu lầm Đại đồ đệ này rồi, Đại đồ đệ này của ông vẫn hàm hậu thành thật trước sau như một.
Truyện convert hay : Đế Thiếu Lùng Bắt Lệnh, Thiên Tài Manh Bảo Hàng Tỉ Thê