Nói thế nào nhỉ? Cô cảm thấy Ngọc đế không nên được cứu.
Bây giờ ông ta không còn cách nào nên mới tỉnh ngộ, nếu thật sự để Yêu Nghiệt cứu ra, tương lai chưa chắc đã nhớ đến ân tình của Yêu Nghiệt, chỉ biết tìm cơ hội tiếp tục lật đổ họ mà thôi.
Nhưng chuyện này không nên để cố nói, chuyện này phải xem Yêu Nghiệt nói thế nào.
Vì thế Đậu Đậu không nói gì cả, chỉ đứng bên cạnh Yêu Nghiệt xem náo nhiệt.
Yêu Nghiệt thấy thế cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể hắng giọng, nói với Tây Vương Mẫu: “Vương Mẫu, người phải rõ một chuyện, lần này ta đến đây không phải cố ý để các ngươi xử lý việc nhà.
Cho nên, Ngọc đế chết hay không chết, không hề có một chút quan hệ nào đến ta.
Bây giờ người cầu xin ta, bảo ta đi cứu một người có mưu đồ muốn hại ta, ngươi cảm thấy chuyện này có thể xảy ra sao?”
Yêu Nghiệt quả nhiên là Yêu Nghiệt, một cậu đã nói đúng trọng điểm.
Nếu Ngọc đế không có âm mưu hại Yêu Nghiệt, chỉ đơn thuần là chuyện nhà của Tây Vương Mẫu, bây giờ lâm vào cảnh ăn bữa nay lo bữa mai thì hắn còn có thể đồng tình mà ra tay cứu giúp.
Nhưng tình huống bây giờ là Ngọc đế có âm mưu muốn hại hắn.
Hẳn không phải đồ ngu, sao lại phải đi cứu một người có rắp tâm hại mình chứ? Tây Vương Mẫu sửng sốt, hiển nhiên cũng hiểu được là mình lỡ lời.
Nhưng bà ta không cầu hắn thì còn cầu ai được nữa? Bây giờ người có thể cứu Ngọc đế, chỉ có hắn mà thôi.
“Đế Tôn!”
Hồng nhi vẫn đứng một bên không nói chuyện đột nhiên quỳ xuống, “Mẫu hậu ta nói vậy, quả thật là không ổn thỏa.
Đế Tôn đại nhân đại lượng, đừng so đo với bà...
Nhưng mà, bà cùng người cha kia của ta có nhiều năm tình cảm, không thể thấy chết mà không cứu được, có thể, làm phiền Đế Tôn nói ra biện pháp cứu người không?”
Hồng nhi vừa nói ra lời này, ánh mắt Yêu Nghiệt liền tối lại, “Thật ra người rất thông minh”
Đậu Đậu, “..
Cô ấy rất thông minh sao?”
“...
Không bằng em”
Đậu Đậu, “.”
Thế còn được! Không thể vừa đi mất một Lưu Quang lại có một Hồng nhi đến chứ? Yêu Nghiệt không muốn nói chuyện, chỉ đưa tay xách Tứ Bất Tượng trên vai Đậu Đậu đưa cho Hồng nhi, bảo cô ta và Tây Vương Mẫu tự giải quyết cho tốt.
Bọn họ đã lấy được cành đào, phải mau chóng quay về Đông Hải.
Còn Tứ Bất Tượng, nói xong tự nhiên nó sẽ theo kịp.
Quả nhiên, Yêu Nghiệt và Đậu Đậu vừa mới đi không bao lâu, Tứ Bất Tượng liền đuổi theo.
Đậu Đậu tò mò nhìn nó, hỏi, “Ngươi nói với bọn họ thế nào vậy?”
Tứ Bất Tượng cười he he, “Tôi nói với bọn họ, một khi Ngũ độc trận pháp đã mở ra thì không thể dừng lại bởi bất cứ nhân tố gì, trừ khi khí hung ác trăm dặm quanh nó bị ăn sạch.
Cho nên muốn cứu người phải một mạng đổi một mạng.
Trừ khi có người nhảy vào kéo Ngọc đế ra, nếu không Ngọc đế chỉ có thể chờ chết”
Đậu Đậu vừa nghe vậy liền cười ha ha, “Ngươi nói như vậy, đúng là Tây Vương Mẫu phải nghĩ thật kĩ, có muốn dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của Trương Bách Nhẫn hay không.
Không tồi, biện pháp này nham hiểm lắm”
Tứ Bất Tượng, “..
Có ý gì?”
“Ta muốn nói cách này của người rất là nham hiểm, vừa vặn có thể nhìn xem, rốt cuộc Tây Vương Mẫu có ngốc như vậy không, dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của một người đàn ông năm lần bảy lượt phụ lòng mình”
Đậu Đậu vừa nói như vậy, nhất thời làm Tứ Bất Tượng giật giật môi, “Cái gì mà cách nói của tôi chứ? Đây là sự thật!”
Đậu Đậu ngơ ngác, “Cái gì cơ? Sự thật?”
“Đương nhiên! Nếu không chẳng lẽ vì tôi không muốn Tây Vương Mẫu đi cứu Ngọc đế mà cố tình nói vậy chắc? Nhưng mà có một chuyện tôi không nói cho Tây Vương Mẫu”
“Chuyện gì?”
“Tây Vương Mẫu nhảy vào sẽ không chết, Hồng nhi nhảy vào cũng sẽ không chết”
“Tại sao? Sao ngươi có thể khẳng định như vậy?”
Truyện convert hay : Cấm Dục Tổng Tài, Cầu Buông Tha