Trương Khải Bình muốn khóc mà không khóc được, “Đã tới lúc nào rồi, cô đừng đùa nữa được không?”
Đậu Đậu không hiểu, “Tôi không đùa mà, bọn họ rất xinh đẹp!”
Bốn ma nữ nghe xong, động tác đồng nhất cười ngại ngùng với Đậu Đậu, “Cảm ơn.”
Trương Khải Bình đã sắp hoang mang rồi, không, anh ta đã hoang mang rồi! Anh ta cảm thấy thẩm mỹ của Đậu Đậu có vấn đề! Đúng, nhất định là thẩm mỹ của cô Kim có vấn đề! Nếu không, đổi lại là người bình thường, ai sẽ cảm thấy bộ mặt ma nhuốm đầy máu nhìn không ra mày mắt là xinh đẹp chứ!
Trương Khải Bình vừa nghĩ tới khung cảnh nào đó của tối qua, liền hận không thể lập tức đi chết. Đưa tay ra chậm chạp chỉ vào đám ma nữ đang tóm lấy cổ tay anh ta, giọng điệu run rẩy hỏi Đậu Đậu, “Cô… cô thật sự cảm thấy bọn họ xinh đẹp sao?”
Đậu Đậu gật đầu, “Ừ, xinh mà!”
“Cô… cô chắc chắn… cô không nhìn nhầm chứ?”
“Tôi chắc chắn không nhìn sai, không tin anh tự mình nhìn xem.”
Trương Khải Bình nuốt nước bọt, động tác cứng nhắc như người máy bị gỉ chầm chậm quay đầu về bên phải, còn chưa nhìn rõ mặt của mấy con ma, liền bị tiếng ông xã đồng loạt làm cho run cầm cập. Sau đó hai cô gái cột đuôi ngựa xông tới anh ta rồi cười.
Khuôn mặt trái xoan, sống mũi cao, mắt nâu, môi anh đào, dáng điệu của thiếu nữa đài các. Trương Khải Bình lại quay đầu sang trái xem, hai thiếu nữ giống y hệt cũng cất giọng trong sáng lao về phía anh ta gào ông xã. Lúc này tâm linh trẻ nhỏ của Trương Khải Bình không chịu được nữa, hai mắt vừa nhắm, lại lơ mơ rồi!
Sau đó bốn ma nữ hoảng quá, nhìn Đậu Đậu, rồi lại nhìn Yêu Nghiệt, bộ dạng vô cùng lúng túng.
“Tôn… tôn thượng, tôi… tôi không biết chuyện này là thế nào, tôi… tôi đã dọa anh ta rồi! Nhưng sáng nay tỉnh dậy, mặt của tôi, mặt của tôi đã khỏi rồi.”
Đậu Đậu, “…”
Thì ra là Yêu Nghiệt làm!
Cô nói mà, giữa thanh thiên bạch nhật, làm sao có thể có ma to gan như vậy! Thì ra đều là hắn chỉ thị!
Yêu Nghiệt ôm trán, “Vợ, em nghe anh nói.”
Bốn ma nữ kinh ngạc nhìn Đậu Đậu, vội vàng phản ứng lại, đồng loạt quỳ gối gào tôn phu nhân.
Đậu Đậu, “… Tôi không phải là phu nhân của hắn!”
Ma nữ bất động, chỉ là ánh mắt có lúc lo lắng nhìn Trương Khải Bình.
Sau đó Yêu Nghiệt phiền não khua tay, “Rồi rồi rồi, ta không truy cứu nữa. Ngươi đem cậu ta đi đi, ở đây không có chuyện của ngươi nữa.”
Mấy ma nữ bất động, do dự mở lời, “Vậy, vậy tôi có thể…”
“Được, chỉ cần ngươi nhìn trúng cậu ta, bổn tôn cũng không rảnh mà quản.”
Sau đó ma nữ vui vẻ, hân hoan nói câu cảm tạ tôn thượng, rồi đứng dậy đỡ Trương Khải Bình đi ra thanh máy. Tiếp sau đó, ánh mắt của người trong thang máy nhìn Đậu Đậu đã thay đổi rồi. Ánh mắt bọn họ nhìn cô giống như nhìn thấy một người bệnh thần kinh nữa vậy.
Tại sao lại nói là nữa?
Bởi vì người trước đó không phải đã ra khỏi thang máy từ tầng hai rồi sao…
Trương Khải Bình được đưa đi, Đậu Đậu quở trách Yêu Nghiệt, “Anh ta chỉ là muốn làm một cảnh sát tốt! Anh có cần phải dọa anh ta tới vậy không?”
Yêu Nghiệt không có gì để giải thích, làm thì đã làm rồi. Nếu đã không thể giải thích được, vậy thì không giải thích nữa. Nhìn thấy người trong thang máy nhìn qua, hắn nhanh trí, quyết định di chuyển sự chú ý của vợ. Vợ là một người thích thể diện như vậy, phát hiện mọi người nhìn cô nhất định sẽ rất xấu hổ và tức giận, sau đó cô sẽ không có thời gian để quở trách hắn nữa.
Quả nhiên, Đậu Đậu quay đầu theo ánh nhìn của Yêu Nghiệt. Chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, sau đó liền phản ứng, lúc nãy bản thân lại ngu ngốc rồi. Chết, cô quên là hôm nay Yêu Nghiệt đã ẩn thân!
Vậy ban nãy trước mặt nhiều người như vậy nói không phải là vợ của hắn cái gì, há không phải là giống một kẻ mắc bệnh thần kinh sao?
“Ha ha, mọi người nghe tôi giải thích, tôi, tôi vừa rồi là đang, tôi... Tóm lại là tôi không phải bị bệnh!”
Truyện convert hay : Thần Cấp Long Vệ