Trước kia kêu hai quả trứng gọi cậu là thiểu năng, là do ghét tên ngốc này quấy rầy hắn và vợ bồi dưỡng tình cảm. Nhưng bây giờ thì khác, sống chung với nhau lâu như vậy, tên ngốc đã là người mình rồi, còn gọi là thiểu năng nữa thì khác gì bắt nạt người mình. Không được không được, không thể để cho con gái gọi thế nữa.
Vì vậy lúc tên ngốc đang đau lòng thì có một cô nhóc dễ thương vừa bóp con vịt vừa cười với cậu, giọng non nớt gọi anh. Giọng trẻ con mềm mại đáng yêu, đuôi rắn cũng mập mạp dễ thương, giọng non nớt gọi anh thật sự có thể làm cho trái tim tên ngốc tan chảy. Vì vậy gần như trong chớp mắt cậu đã ném chuyện chịu oan ức ra sau lưng, vui vẻ hào hứng, “Gọi thêm một câu nữa đi!”
Viên Viên mất hứng: Vẫn phải gọi nữa à? Mệt lắm! Hơn nữa vừa gọi rồi còn gì?
Yêu Nghiệt không biết làm sao: Tay con còn đang cầm đồ chơi cậu ta mua đấy, còn nữa, kẹo vừa rồi con ăn cũng là cậu ta cho.
Viên Viên vừa nghe thấy kẹo nó ăn trước đó là do tên ngốc cho, quả quyết ném tiết tháo đi ôm đùi, “Anh anh anh anh, kẹo kẹo! Ăn kẹo!”
Yêu Nghiệt, “....”
Đây gọi là không cần dạy cũng biết à? Sớm biết lúc trước cho nó ăn kẹo đã không dạy nó nói kẹo thế nào rồi.
Tên ngốc bị giọng trẻ con làm mềm lòng, vội vàng móc kẹo trong túi ra.
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật giật, “Đừng cho nó ăn quá nhiều.”
Tên ngốc gật đầu, “Vâng vâng, con biết rồi.”
Sau đó cậu bóc vỏ kẹo ra, đưa viên kẹo trái cây trong suốt đến bên cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng của Viên Viên. Viên Viên a một cái cắn ngón tay tên ngốc, còn chưa thỏa mãn liếm liếm ngón tay cậu. Sau đó nó chép miệng một cái, tiếp tục dùng ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm tên ngốc, “Anh, kẹo kẹo~”
Yêu Nghiệt cau mày: Không thể ăn nữa, hôm nay đã ăn đủ rồi.
Tên ngốc ngơ ngẩn nhìn chằm chằm ngón tay, chuông cửa đột nhiên vang lên, cậu hoàn hồn lại vội vàng đi mở cửa.
Đậu Đậu ở phòng bếp pha xong sữa bột, thử nhiệt độ xong đưa cho Biển Biển. Cô đã sớm nghiên cứu nuôi con thế nào rồi, lại thêm bản năng làm mẹ mách bảo, có một số chuyện không cần cố ý học, lúc nên biết sẽ tự nhiên biết. Khi nghe thấy tiếng chuông cửa thì thò đầu ra:
“Đồ ăn gọi mang đến rồi hả? Tiền để ở cái giỏ dưới bàn trà ấy.”
Bây giờ cô không tiện đẩy con trai ra ngoài, ngộ nhỡ bị người đưa đồ ăn nhìn thấy, khụ, vậy sẽ là một trận tai họa.
Tên ngốc cầm ví tiền của mình, “Không cần, con trả là được rồi.”
“Đừng, dùng tiền của tôi đi, nếu không tôi lại bị lừa thì làm sao?”
Tên ngốc nghĩ cũng đúng, vì vậy liền lấy tiền ở dưới bàn trà đi trả. Còn chuyện sư thúc suốt ngày bị lừa là do Thập Nhất Sư thúc nói cho cậu biết, không ngờ sư thúc đã không còn ở núi Đạo Vương nữa mà vẫn cứ làm mất tiền suốt như trước đây...
Chỉ trong chút xíu thời gian này, Biển Biển đã nhanh chóng vặn bình sữa ra, nhìn trái nhìn phải thấy không có chỗ nào thủ tiêu, quả quyết kéo cái đuôi khủng long lên đổ vào.
Thật ra nó từng nghĩ hay là đổ vào trong bỉm, nhưng độ khó để hoàn thành động tác đó quá lớn. Hơn nữa nó bị mắc bệnh sạch sẽ. Khụ, mặc dù đổ vào đuôi cũng rất bẩn, nhưng dù sao cũng tốt hơn đổ vào củ cải đúng không?
Tóm lại sau khi nó đổ xong thì ngậm lấy núm vú mút chùn chụt, làm ra vẻ đã uống hết rồi. Đậu Đậu nhìn tên ngốc trả tiền, vừa quay đầu lại đã thấy bình sữa hết sạch rồi. Trong suy nghĩ của Biển Biển, mẹ ngốc nhìn thấy nó uống xong sữa rồi, sau đó sẽ kinh ngạc một chút, ý thức được nó không phải là đứa trẻ bình thường thì sẽ không cho nó uống thêm sữa nữa.
Nhưng Đậu Đậu ý thức được nó không phải là đứa trẻ bình thường thì lại quả quyết cầm bình sữa đi pha thêm một bình nữa. Nhìn con trai đáng thương cắn bình sữa, nhất định là chưa no!
Truyện convert hay : Tới Cửa Người Ở Rể