Cô vừa mới thốt ra lời kia, khuôn mặt Yêu Nghiệt lập tức đen như nhọ nồi.
Khoảng cách tạo ra cái đẹp là cái quỷ gì vậy!
Lại còn Thiếu soái? Anh ta rõ ràng là một Loli búp bê lực sĩ!
Trong lòng Yêu Nghiệt đang gầm thét, cũng may hắn còn nhớ rõ mình là một đứa nhỏ, chớp mắt một cái, trên mặt rất nhanh đã khôi phục bình thường.
Trong lòng Đậu Đậu âm thầm thoải mái, cuối cùng cũng bỏ qua cho Yêu Nghiệt.
Sau đó cô nghiêm túc nói với Vô Ngân Vô Ưu là cuộc sống bây giờ của cô rất tốt, bọn họ không nên quá lo lắng, cũng nhờ bọn họ nói lại với sư phụ, cô sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.
Vô Ngân Vô Ưu suy nghĩ một chút, quyết định tôn trọng ý kiến của cô. Tuy rằng sư phụ đã từng nói nếu như tìm được sư muội thì phải dẫn cô quay về núi Đạo Vương, nhưng mà sư muội nói cô ở lại vì Lạc Lê. Lạc Lê chính là đồ tế duy nhất được sự phụ công nhận đó!
Cho dù bọn họ không cho rằng sư muội thích Lạc Lê, nhưng mà sư muội đã nói như vậy rồi, dù sao bọn họ cũng có thể báo cáo lại cho sư phụ rồi không phải sao?
Hơn nữa, bọn họ cũng đã chờ ở Cục bắt yêu được một thời gian rồi, thật sự rất muốn quay về núi Đạo Vương. Về phần tại sao ý hả, ở không thoải mái ý mà.
Thứ nhất, cấu tạo và tính chất đất đai của Cục bắt yêu không tốt, không thích hợp để làm vườn. Cái loại đất chết này trồng cái gì cũng không nảy mầm, Vô Ngân đã choáng váng lắm rồi.
Thứ hai, người của Cục bắt yêu quá ngốc, không thích hợp để chơi game. Nhất là Tiểu Đoan, đã là một tên đồng đội heo không nói, còn không biết tự hiểu lấy mình, không nên đi theo rồi lại kéo chân sau của cả tổ đội, Vô Ưu cũng cảm thấy đủ lắm rồi.
Cuối cùng hai người bàn bạc với nhau, ừ, vẫn nên quay về núi Đạo Vương đi. Vì vậy không quan tâm sư muội nói là thật hay giả, dù sao bọn họ tin là được. Cho dù không tin cũng phải giả vờ là tin!
Bởi vì chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể hoàn thành nhiệm vụ mà sư phụ giao phó, mới có thể cây ngay không sợ chết đứng mà quay về núi Đạo Vương.
Cho nên cuối cùng, gần như hoàn toàn không cần lo lắng, Đậu Đậu rất dễ dàng đã đưa được hai vị sư huynh mỗi người một sở thích này đi.
Yêu Nghiệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà cũng chỉ thở ra một hơi mà thôi. Hắn còn đang suy nghĩ vợ có thể thật sự thích Lạc Lê hay không, hắn còn đang nghĩ có phải vợ nằm mơ hay không, mơ tới một con búp bê Barbie lực sĩ...
Đậu Đậu đưa Vô Ngân Vô Ưu đi, quay đầu thấy Yêu Nghiệt trầm tư thì sờ đầu của hắn, “Tiểu Thập, em bệnh sao? Em không vui à? Em có cái gì không vui thì cứ nói với chị đi. Nói ra để cho chị vui vẻ một chút đi mà!”
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật một cái, “Em đâu có không vui, thật đó!”
“Ừ, vậy là tốt rồi, rời khỏi cái tên anh trai cặn bã kia của em, không bao lâu nữa em sẽ thăng chức tăng lương, lên làm tổng giám đốc, nhậm chức CEO, cưới vợ giàu có xinh đẹp, sinh ra rắn con đi về phía đỉnh cao. Thế nào thế nào, ngẫm lại có phải rất kích động hay không?”
“... Có.”
Yêu Nghiệt khóc không ra nước mắt nói một đằng nghĩ một một nẻo, trái tim nhỏ đã đau muốn rỉ máu rồi.
Đậu Đậu càng vui vẻ hơn, lại không nhịn được mà đi sờ đầu Yêu Nghiệt, sau đó dứt khoát mở ti vi tiếp tục xem phim thần tượng của cô.
Đúng, không sai, chính là bộ phim hôm qua cô xem, nữ chính đã nói câu cách tốt nhất để quên một đoạn tình yêu chính là bắt đầu một đoạn tình yêu mới đó.
Đậu Đậu ngồi ở trên ghế sô pha, bên trái là Biển Biển, bên phải là Viên Viên. Còn Yêu Nghiệt lại cách cô một quả trứng.
Yêu Nghiệt giả dạng làm cậu bé đáng yêu, một bên xem phim trên ti vi, một bên lại muốn nói chút gì đó.
Hôm qua nữ chính trong phim truyền hình nói muốn quên đi nam chính đã thương tổn của cô ấy và bắt đầu một đoạn tình yêu mới với nam phụ. Nhưng mà hôm nay nội dung bộ phim xảy ra bước ngoặt, nam chính rời khỏi nữ chính là có nguyên nhân, anh ta mắc bệnh ung thư!
Đậu Đậu vừa muốn cảm khái nói phim Hàn có có tam bảo, tai nạn, ung thư cùng bệnh khó chữa, Yêu Nghiệt lại đột nhiên giành trước, “Có phải rất cảm động đúng không? Tất cả những điều anh ta làm cũng đều có nỗi khổ cả đó!”
Truyện convert hay : Mỹ Nữ Tổng Tài Bộ Đội Đặc Chủng Vương