Tên Ngốc cười khan ha ha hai tiếng, “Được, được, sao lại không được chứ? Sư thúc chịu khó hơn con cố gắng hơn con, thăng cấp nhanh hơn con cũng là chuyện đương nhiên.”
Nhưng Đậu Đậu không kiêu ngạo nổi chút nào cả. Chịu khó cố gắng cái gì? Chịu khó cố gắng ở trên giường à?
Ôi chao, cái mặt già này của cô không có cách nào mà gặp người nữa rồi...
Yêu Nghiệt khổ sở nín cười, nếu không vợ thẹn quá hóa giận bắt hắn ngủ ở phòng khách thì chết, phải nhanh chóng đuổi Tên Ngốc này đi thôi.
Tên Ngốc lúc bị đuổi đi vẫn ù ù cạc cạc, nghĩ thầm bây giờ mới mấy giờ mà sư thúc công đã đuổi người rồi, dục vọng độc chiếm đừng mạnh như vậy được không hả?
Cậu ta chưa từng nghĩ, sư thúc cậu ta có chịu khó cố gắng thế nào đi nữa cũng có thể chịu khó cố gắng bằng cậu ta sao? Cả ngày trừ đẻ trứng nuôi trứng ra chính là xen vào chuyện người khác, cô lấy đâu ra thời gian mà đi chịu khó cố gắng chứ?
Cũng may Tên Ngốc là một tên ngốc, sư thúc nói gì cậu ta liền tin cái đó. Nếu không cái mặt già này của Đậu Đậu đúng là không biết đặt đi đâu cả.
Nhưng cho dù Yêu Nghiệt có đuổi Tên Ngốc đi sớm, buổi tối hắn vẫn suýt nữa bị vợ đuổi ra phòng khách ngủ. Mặc dù hắn sống chết bảo đảm sẽ không đánh lén, nhưng đã có tiền án, làm sao Đậu Đậu chịu tin hắn nữa chứ?
Hơn nữa, cô cô cô... cô vẫn còn sưng!
Cho nên bất kể Yêu Nghiệt nói gì, Đậu Đậu cũng chỉ nói hai chữ, “Không được!”
Yêu Nghiệt phát huy công lực dây dưa đến trình độ cao nhất, ngay cả lý do vợ chồng ngủ riêng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe thể xác và tinh thần của con cái cũng lôi ra.
Đậu Đậu ngẩn ra, hỏi, “Thật à?”
Yêu Nghiệt thấy có hi vọng, vội vàng gật đầu như gà con mổ thóc, “Thật!”
Đậu Đậu ôm con trai con gái lên giường, cuối cùng thỏa hiệp, cảnh cáo, “Vậy anh không được qua đây!”
Yêu Nghiệt gật đầu, “Được, không qua, không qua.”
Lần này Yêu Nghiệt đúng là nói thật. Vừa rồi ánh mắt vợ hắn nhìn hắn mang theo cả sự lên án, hắn quả thật đã tự kiểm điểm rồi.
Đậu Đậu ôm hai đứa bé ngủ, Yêu Nghiệt vẫn đang ghi chép vào trong nhật kí nho nhỏ của mình, còn không biết xấu hổ tự cho biểu hiện tối qua của mình bốn sao. Sở dĩ là bốn sao mà không phải năm sao, khụ khụ, vợ bị sưng, chuyện này quả thật là do hắn không đúng. Làm người ấy mà, trước hết phải dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình, chỉ có nhận thức sâu sắc bản thân mình chưa đủ thì mới có thể không ngừng tiến bộ.
Nếu như Đậu Đậu biết hắn nửa đêm không ngủ đang tổng kết những thứ này, không biết liệu có phát điên muốn hủy diệt thế giới hay không nữa?
Lúc họp phụ huynh, Sở Ngọc Bình và Cố Thanh Vân đều dành thời gian để đến, một người họp cho Đậu Đậu, một người họp cho Trường Sinh. Từ sau khi Trường Sinh không ngốc nữa thì chịu khó nghiêm túc cố gắng học tập, mặc dù trước kia chưa từng đến trường, chỉ ở nhà tiếp nhận việc dạy dỗ đơn giản, nhưng lần này vẫn tương đối không chịu thua kém, thi lọt vào tốp trung đẳng.
Còn Đậu Đậu, khụ, lần thụt lùi này hơi lớn rồi.
Chương trình học của cấp ba, hai mươi mấy điểm đã xếp thứ mười mấy rồi, thụt lùi đến quá nửa như cô, trực tiếp rơi thẳng xuống vị trí ba mươi mấy trước Trường Sinh.
Lúc Sở Ngọc Bình nhận được bảng thành tích cũng đần mặt ra, hai cái tên một trước một sau Kim Đậu Đậu, Cố Trường Sinh, 31, 32. Được rồi, Đậu Đậu đã tụt đến vị trí hơn ba mươi ngang hàng với Trường Sinh rồi. Thụt lùi quá nhanh, giống như gió xoáy!
Mặc dù gần đây nó bận chuyện của Niệm Nô Kiều, nhưng cũng không đến nỗi thụt lùi như vậy chứ?
Sở Ngọc Bình lập tức cảm thấy gia sư của Diệp Tinh Trạch kia không đáng tin cậy, lại có thể dạy cho con gái nhà bà thụt lùi đến mức này. Nhưng bà hỏi giáo viên chủ nhiệm lớp Diệp Tinh Trạch, tên nhóc đó lại nhảy vọt từ vị trí thứ nhất đếm ngược từ dưới lên đến vị trí thứ mười chín của lớp rồi!
Chuyện này... chẳng lẽ là trình độ của gia sư phát huy không ổn định?
Truyện convert hay : Vô Địch Thần Tế