Bởi vì cây băng cực nhỏ, lại gặp nhiệt tan ngay, cho nên vết thương căn bản chưa kịp chảy máu, thầy Mục đã chết ở trong mơ rồi.
Nhân viên nghiệm xác sẽ không tra ra được, lại không được sự đồng ý của gia đình nên bọn họ không có cách nào giải phẫu thi thể. Cho nên nguyên nhân cái chết của thầy Mục cứ giấu cho đến tận bây giờ.
Biết chuyện bại lộ, Mục Quốc Đống trong lòng biết chạy không thoát được, lúc này mới nói ra thủ pháp giết người của gã. Nhân viên nghiệm xác đến dự thính chết đứng người, bày tỏ lúc anh ta kiểm tra căn bản là không phát hiện ra ở trong đầu người chết có dây gì cả.
Mục Quốc Đống khinh thường nhìn anh ta, “Tôi lúc nào nói là trong cây băng có dây chứ? Đó chỉ là băng dùng nước đông thành thôi. Cái đám tôm tép các người!”
“Cây băng nhỏ, hơn nữa gặp nhiệt sẽ tan ngay, trong thời gian ngắn tạo thành vết thương rất nhỏ, lực sát thương cũng không đủ để có thể chết người. Mày... sao lại làm được?”
Lần này Mục Quốc Đống càng đắc ý hơn, “Anh là sếp của đám tôm tép này à? Chỉ số thông minh chẳng ra sao cả!”
Trương Khải Bình nhíu mày, thừa nhận, “Đúng, đúng là chỉ số thông minh của tao không ra gì. Cho nên mày có thể giải thích chứ?”
Mục Quốc Đống cười nói, “Rất tự biết mình. Nếu đã như vậy, tôi sẽ đại phát từ bi giải thích cho anh. Nhiệt độ càng thấp, lực sát thương của băng càng lớn. Tôi lấy một hộp dịch nito từ kho lạnh về, à, không phải các anh không biết nhiệt độ của dịch nito là bao nhiêu chứ?”
Trương Khải Bình cau mày cẩn thận nhớ lại giáo trình đại học, nhưng Mục Quốc Đống đã nói ra, “Khí áp chuẩn, âm một trăm chín mươi bảy độ. Nhiệt độ này, độ mạnh, độ cứng của cây băng không phải là thứ mà băng dưới bảy tám độ có thể so sánh được. Huống hồ, tôi chưa từng nói là tôi chỉ dùng một cây băng!”
Mục Quốc Đống dừng một chút, vô cùng phách lối, “Tôi dùng bảy cây băng, đâm vào từ các góc độ khác nhau, cho nên trung khu thần kinh của nó… phựt! Đứt rồi.”
Trương Khải Bình hít sâu một hơi, sau đó ấn lên người cảnh sát đang sắp nổi điên, “Vương Đại Vũ! Đừng kích động!”
Vương Đại Vũ căm giận hừ một tiếng, vừa muốn đứng dậy đi khỏi chỗ đã nghe Trương Khải Bình hạ thấp giọng nói, “Người anh em, chuyện đã xảy ra chúng ta đều biết rồi. Giải gã xuống đi, đến bên trong, những lão đại trong tù tự nhiên sẽ xử lý gã thay chúng ta.”
Vương Đại Vũ suy nghĩ một chút, cảm thấy Trương Khải Bình nói có lý, sau đó cùng một người cảnh sát khác bắt Mục Quốc Đống lại.
Tên Ngốc đứng ở bên ngoài cửa thuỷ tinh một chiều rất lâu không hoàn hồn lại được, thấy Trương Khải Bình đi ra, không hiểu hỏi, “Cảnh sát Trương, lão đại trong tù xử lý gã thay các anh? Lão đại trong tù là ai? Quản giáo trong nhà giam à? Giống như cai ngục thời cổ đại ấy hả?”
Trương Khải Bình cười, vừa bảo cậu ta mau đi thay quần áo vừa thấp giọng giải thích, “Lão đại trong tù là tội phạm có thế lực nhất trong nhà giam. Phạm nhân mới vào sẽ bị bọn họ xử lý.”
Tên Ngốc lập tức trừng mắt ngây ra, “Ôi chao, nhà giam bão táp á! Chuyện… chuyện… chuyện này tôi còn tưởng là trong phim mới có nữa!”
Trương Khải Bình ra hiệu đừng lên tiếng, “Sau khi đi ra ngoài đừng nói linh tinh, bọn trẻ trong trường đều còn nhỏ, không nên tiếp xúc với những thứ này. Nhớ chưa hả?”
Truyện convert hay : Bếp Thê Giữa Đường