Trên đường trở về khu nhà trọ Vạn Tượng, đầu óc Trường Khải Bình mơ mơ màng màng, cả người như trống rỗng. Nửa năm trước, anh đã từng tham gia điều tra một vụ án hủy hoại dung nhan người khác. Khuôn mặt của người bị hại bị dao rạch khiến thay đổi hoàn toàn, ảnh chụp lại hiện trường rất kinh khủng, khuôn mặt của cô gái đó đều là máu, vết thương rất sâu.
Lúc anh cùng đồng nghiệp vội vàng đến, cô gái đó đã được đưa lên xe cứu thương, khi đó có một nhà báo chạy theo cáng cứu thương để chụp ảnh nhưng lại bị mẹ của cô gái đẩy ngã xuống đất.
Đó là một người phụ nữ trung niên nhìn dáng vẻ có chút uy nghiêm, quần áo trên người, trang sức trên tay đều không phải là những thứ người bình thường có thể dùng. Bà ta cự tuyệt phỏng vấn, nếu không phải nể mặt cảnh sát bọn họ phải điều tra hung thủ thì có lẽ cũng sẽ không nể nang gì họ.
Cô gái ở lại trong phòng chăm sóc đặc biệt bao nhiêu ngày là bấy nhiêu ngày bọn họ ở lại canh giữ trong bệnh viện. Bọn họ đang đợi cô gái đó tỉnh lại để xem có thể hỏi ra được manh mối gì không.
Nhưng cô gái đó đến giờ vẫn chưa tỉnh.
Tô Thính Vũ…
Tiểu Bạch là Tô Thính Vũ kia sao?
“Alo, người anh em, đêm hôm rồi sao còn ở đây tản bộ vậy?”
Vương Đại Vũ vội vàng chạy đến, khoác vai anh làm vẻ mặt thổn thức, “Lần trước mua lẽ nào đã dùng hết rồi à? Cậu rốt cuộc khi nào mời khách vậy? Lần trước ở Cục cảnh sát, để cậu không bị mất mặt tôi đã không nói toạc ra. Bây giờ không có ai rồi, cậu cho tôi tin chính xác đi!”
“Có phải cậu nhận nhầm người không? Tôi đâu có đi mua cái đó.”
“Không nhận nhầm mà! Tôi còn chụp ảnh nữa!”
Vương Đại Vũ nói rồi lấy điện thoại ra, lướt lướt tìm ra một bức ảnh, “Cậu xem, cái mắt một mí, cái mũi cao, còn cả cái đầu cắt cua của cậu nữa! Tôi nói cho cậu biết, lần này không trốn được đâu.”
Thấy Trương Khải Bình không nói gì, Vương Đại Vũ có chút gượng gạo, “Thực ra tôi cũng không phải cố ý muốn chụp lại cảnh tượng này của cậu, ấy, không đúng không đúng. Tôi cứ cảm thấy cậu như thế này rất hiếm thấy. Nên, nên chụp lại…”
Trương Khải Bình vẫn không nói gì, Vương Đại Vũ ngay lập tức ý thức đến mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
“Ấy, cậu sẽ không tức giận thật đấy chứ? Hay là tôi xóa đi? Tôi lập tức xóa ngay, xóa trước mặt cậu có được không?”
Thấy Vương Đại Vũ muốn xóa, Trương Khải Bình giật điện thoại lại, “Không cần xóa, gửi cho tôi.”
Mua ba con sói, còn biến thành hình dạng của anh ta? Lẽ nào khu nhà trọ Vạn Tượng lại có thêm một yêu quái?
Trương Khải Bình không nghĩ đến là Yêu Nghiệt, bởi vì anh không biết Yêu Nghiệt là yêu, anh còn cho rằng Yêu Nghiệt chính là gã nhà giàu vô lương tâm thần bí thất thường muốn lừa gái vị thành niên!
Lòng chính nghĩa nổi dậy, anh quyết định đi tìm Kim Đậu Đậu hỏi xem.
Vương Đại Vũ vừa chuyển ảnh xong, Trương Khải Bình liền trở về khu nhà trọ Vạn Tượng.
Thế nhưng Đậu Đậu đã đi ngủ từ sớm, ôm hai đứa con ngủ cùng tên đầu sỏ kia, còn vặn không gian.
Trương Khải Bình ấn chuông cửa cả đêm cũng chẳng ấn ra được cái quái gì.
Cuối cùng nghĩ đến việc làm phiền giấc ngủ của cô gái thực sự không có đạo đức lắm, anh ta đành lẳng lặng từ bỏ trở về 914.
Cả đêm mất ngủ, sáng sớm ngày hôm sau, Trương Khải Bình đã xin nghỉ phép đến canh ở tiệm sửa máy tính. Nhân viên sửa máy tính sáng sớm đến mở cửa, nhìn thấy một người ngồi chồm hỗm trước cửa tiệm thì ngay lập tức sững sờ.
Thời buổi này ăn cướp cũng đã gặp nhiều rồi, nhưng canh ở trước cửa một cái tiệm sửa chữa cũ nát để ăn cướp, nhất định là không bị điên chứ?
Nhân viên sửa máy tính nuốt nước bọt, rụt rè cẩn thận bước lên phía trước, “Xin hỏi anh hai… Ôi má ơi, là anh à?”
Truyện convert hay : Diệu Thủ Hồi Xuân