Muốn giũ bỏ cái loại cảm giác kì lạ này, Bối Bối đứng lên, đi một vòng trong phòng giam, rất không thực tế hi vọng có thể tìm được một cái cửa động có thể giúp nàng chui ra ngoài.
“Tiểu Bối ca ca, không phải là ngươi đang đợi …cái vị đại ca ca kia đến cứu chúng ta đấy chứ?” Tiểu Ngoan không biết từ khi nào đã đi đến đứng ở phía sau lưng nàng, làm cho Bối Bối bị dọa giật mình hoảng sợ một phen.
Âm thầm hít vào một hơi, Bối Bối ổn định lại trái tim đang đập thình thịch của mình, khuôn mặt ngẩng cao, mạnh miệng nói: “Không có, ai nói ta đang đợi Cô Ngự Hàn, hắn hiện tại đang ở trong thanh lâu không biết đã tiêu dao sung sướng tới thiên hôn địa ám đến mức nào rồi.”
Khẩu khí của nàng trở nên đanh lại, nếu không phải say sưa trong cái đám hương thơm ôn nhu đó, với sự thần thông quảng đại của hắn, như thế nào còn không tìm được nàng chứ!
Đúng vào lúc này, cái tên thiếu gia kia dẫn theo hai tên thuộc hạ đi vào.
Hắn chắp hai tay ở phía sau lưng, vẻ mặt nghênh ngang hất lên không coi ai ra gì, quét mắt liếc nhìn hai người bọn họ qua cửa lao, tiếng cười tà nịnh: “Ha hả ha hả … tư vị ở trong ngục rất tốt a?”
“Tốt vô cùng, ngươi có muốn … cũng đi vào thử hay không?” Bối Bối phản thanh châm chọc lại.
“Cáp … đã chết đến nơi mà vẫn còn mạnh mồm a, để ta xem miệng của ngươi còn có thể nói như thế được nữa không!”
“Ha ha …” Bối Bối giả vờ cất lên hai tiếng cười to, sau đó quay mặt đi, đem mắt đi nhìn cái ánh mắt kia của hắn cũng cảm thấy lãng phí. Chính là một kẻ bị bệnh tâm thần, da mặt bủng – vừa nhìn đã thấy ác tâm, so sánh với Cô Ngự Hàn tuấn mỹ xinh đẹp nhìn qua thấy thuận mắt hơn nhiều.
Nhớ tới hắn, miệng của nàng lại bất giác xụ xuống, nam nhân thối, ngươi mau tới đi, nếu không tới … ta liền sẽ rất thê thảm a, ta không muốn thụ hình, ô ô ô (tiếng khóc).
“Tiểu Bối ca ca không phải sợ hắn, Tiểu Ngoan sẽ bảo vệ ngươi.” Tiểu Ngoan bỗng nhiên rất có khí khái nam tử mở miệng nói, ánh mắt đen huyền trong lúc nàng không lưu ý lộ ra tia sáng sắc bén bắn về phía tên công tử biến thái kia, sát khí kinh người.
Huyện thái công tử nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Ngoan cả người phát run, dựng cả tóc gáy lên. Hắn ưỡn thẳng lưng lên, giả vờ như không bị ảnh hưởng, tức giận nói: “Tên ngốc kia, nhìn cái gì? Có tin hay không Bổn thiếu gia móc hai mắt của ngươi ra!”
“Tin.” Tiểu Ngoan gật đầu trả lời, nghe giống như rất thuận theo, tuy nhiên ánh mắt chăm chú nhìn huyện thái công tử lại càng phát ra vẻ âm lãnh.
“Tiểu Ngoan, không cần để ý cái … kẻ điên đó.” Bối Bối kéo Tiểu Ngoan ra phía sau, đứng ở trước mặt che chở cho hắn.
“Ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám làm như thế với Tiểu Ngoan, ta sẽ khiến cho ngươi chết rất thê thảm.” Nàng cất giọng đe dọa, lấy khí thế để tăng thêm can đảm.
“Cáp … Ta nhất định làm như thế với cả hai người các ngươi, cũng chẳng có ai dám quản ta!” Hắn cười nhạo.
Nghe vậy, Bối Bối trừng mắt liếc hắn, trong lòng xoay chuyển nghĩ cách, nàng dần dần hiện lên một nụ cười hết sức tự tin: “Ngươi cho là ngươi thật sự là lớn nhất sao? Ta hỏi ngươi … quốc gia này, lớn nhất là ai?”
“Lớn nhất, lẽ tất nhiên là Xích Diễm Vương của chúng ta… bất quá … chỉ bằng vào hai người các ngươi, đến xách giày cho Vương còn không xứng, thế mà lại có ý tưởng kì quặc muốn Vương tới cứu các ngươi? Ha ha ha … Vương thậm chí còn không biết trên đời này có hai kẻ ngu xuẩn như các ngươi tồn tại a, ha ha ha …”
Huyện thái công tử ngửa đầu cười to, điệu cười mang theo vẻ phi thường châm chọc. Ngay cả hai tên tay chân đang đứng ở bên cạnh hắn cũng không nhịn được bật cười.
Tức giận trợn to mắt nhìn bọn họ cười đến mức khoa trương, Bối Bối nắm chặt nắm tay lại, trong lòng đang bốc hỏa, trên mặt vẻ mặt lại hết sức dễ chịu, cười híp cả mắt nói: “Không có ý nghĩa – Vương của các ngươi thật không tốt vừa vặn lại biết chúng ta sống ở trên đời này, còn đang tìm bọn ta ở khắp nơi!”
Huyện thái công tử thấy Bối Bối bộ dáng rất thảnh thơi, bèn ngưng tiếng cười, trong mắt mang theo nghi hoặc đánh giá Bối Bối, sau đó lại nhìn nhìn tên ngốc đứng bên cạnh nàng, suy nghĩ một chút, lại cất tiếng cười càng thêm lớn tiếng.
“ Ha ha ha … Ta cười chết mất, chỉ bằng vào các ngươi? Một kẻ ẻo lả, một tên ngu ngốc, vương lại biết các ngươi? Ha ha ha … các ngươi nói, bọn họ không phải là đang nằm mơ sao?” Huyện thái công tử cười rất khoái trá, quay đầu đi hỏi hai tên thủ hạ của hắn, giọng điệu chế nhạo trào phúng lời nói của Bối Bối.
“Thiếu gia, ta nghĩ cái … tên ẻo lả này có lẽ cũng biến thành kẻ ngốc rồi, ha ha ha…”
Tiếng cười của bọn họ khiến cơn tức của Bối Bối dâng cao ba nghìn trượng, nhưng chỉ có thể chịu đựng cơn bốc hỏa muốn nổ tung, trơ mắt đứng nhìn bọn chúng ở ngoài cửa lao.
“Người đâu, mang bọn chúng ra đây.” Huyện thái công tử rốt cục cũng cảm thấy cười đủ rồi, hắn rất khoa trương một tay ôm bụng, một tay lau đi mấy giọt nước mắt do “cười đến chảy nước mắt” chảy ra.
Cửa lao lập tức bị mở ra, Bối Bối và Tiểu Ngoan hai người bị ép lôi ra khỏi phòng giam.
======«=====
Cô Ngự Hàn đứng ở bên bờ một cái hồ nhỏ, tầm mắt nhìn về phía xa xăm, trên khuôn mặt anh tuấn tràn ngập thần sắc lo âu.
Một lát sau, Thương Tuyệt Lệ vội vã chạy tới: “Vương”
“Thế nào? Có … tin tức của Bối Bối cùng Tiểu Ngoan không?” Cô Ngự Hàn lập tức xoay người vội hỏi.
“Vương, thuộc hạ còn chưa tìm được vị trí cụ thể của bọn họ, nhưng thuộc hạ đã điều tra ra nơi cuối cùng họ xuất hiện là một cái y quán, thuộc hạ đã hỏi người bên trong y quán, nhưng lại không có ai dám nói ra cụ thể họ đã đi đâu, hình như là cố kị cái gì đó.”
“Y quán?” Cô Ngự Hàn cả người chấn động, chẳng lẽ tiểu Bối Bối bị thương?
“Mau dẫn ta tới y quán đó.”
“Tuân lệnh”
Rất nhanh sau đó, hai người đi tới tòa tiểu y quán đó. Người ở bên trong vừa nhìn thấy Thương Tuyệt Lệ, tất cả đều xôn xao cúi đầu đi, lại nhịn không được nhìn một chút người tôn quý tuấn mỹ đi bên cạnh – Cô Ngự Hàn, thầm đoán hắn thuộc tầng lớp quý tộc nào?
Cô Ngự Hàn nhấc đôi chân thon dài của đi về hướng dược quầy, một bộ bạch y Nguyệt Nha tung bay tăng thêm phần khí chất, mái tóc dài đen tuyền thả tự do ở phía sau, bộ dáng thoát tục xuất trần giống như tiên nhân lạc phàm, làm cho tâm người ta dễ dàng mất đi cảnh giới, không còn đề phòng.
Hỏa kế đang đứng ở phía sau quầy dược có chút ngẩn người ra nhìn hắn, ánh mắt thán phục không thôi, phong độ thật tốt a, đúng là nhân trung chi long(*) a.
Trên môi Cô Ngự Hàn mang theo nụ cười nhẹ, mang theo tà khí mê hoặc lòng người, hắn mở miệng, tiếng nói trầm thấp và phóng khoáng: “Ta muốn gặp đại phu.”
“Đại phu? Đại phu… A, có, có, có, xin công tử đợi cho chốc lát.” Hỏa kế nghiễm nhiên đã bị phong thái của Cô Ngự Hàn làm cho mê muội, bỏ dở công việc đi vào trong hậu đường giúp Cô Ngự Hàn mời đại phu đi ra.
Chỉ chốc lát sau, một lão đại phu đã lớn tuổi được người đỡ đi ra, trong miệng vẫn không ngừng cằn nhằn: “A Phúc, không phải đã nói với ngươi ta gần đây không xem bệnh sao? Ngươi làm sao lại quên lời dặn của ta?”
“Dạ dạ phải.” Hỏa kế mới vừa rồi cúi đầu cười khan trả lời.
“Bệnh nhân ở nơi nào?” Mặc dù lải nhải vẫn lải nhải, đại phu cũng bất đắc dĩ mở miệng hỏi.
“Ở đó kìa.”
____
(*)Nhân trung chi long
: rồng trong cõi nhân gian
Truyện convert hay : Khai Quải Luyến Ái Hệ Thống ( Xuyên Nhanh )