Cô Ngự Hàn hướng về phía cung nữ thì thầm: “Anh Nhi, đi làm việc của ngươi. Không được kể bất cứ điều gì ngươi thấy!”
Cung nữ Anh Nhi nghe được mệnh lệnh nghiêm nghị của Vương, bất an lo sợ, hạ thấp người cúi đầu lạy rồi vội vã rời đi.
Bối Bối lăn lông lốc từ trên người Cô Ngự Hàn xuống đứng lên, “Thùng thùng đông” đuổi kịp cánh cửa, ngước tìm nhưng bóng dáng cung nữ đã sớm biến mất. Nàng lại chạy về bên giường nhìn Cô Ngự Hàn: “Nàng hình như đã bị giật mình hoảng sợ, hình như rất sợ chúng ta?”
Cô Ngự Hàn chậm rãi đứng lên, móc khăn tay ra chà nước miếng trên mặt, đưa tay, cử chỉ mập mờ lau đôi môi đầy đặn của nàng rồi cười xấu xa: “ Nàng đã bắt gặp chủ nhân mình bị một nam nhân đè lên người, vậy ngươi nghĩ nàng sẽ không bị kinh hãi được sao?”
“A… Nguyên lai là như vậy sao.” Bối Bối nhìn lại bản thân một chút – trang phục nam nhi, mắt đen đảo đảo, ha ha, cái…cung nữ kia nhất định đã cho là nàng – chủ tử là kẻ biến thái.
Lập tức, Bối Bối đưa tay chỉ vào ngực hắn, mắt hạnh giương lên trừng trừng: “Uy, ngươi tên là gì? Là ai?”
Nhìn hắn bộ dáng tựa hồ rất tôn quý, còn ở trong cung điện xinh đẹp như vậy, không biết là quan chức cỡ nào nữa? Nàng phải hỏi cho rõ ràng, sau này còn phải lấy cơm ăn ở chỗ này, hơn nữa… Hắn cướp đi nụ hôn đầu tiên của nàng, mặc dù hắn thật rất tuấn tú đi chăng nữa, nhưng nàng vẫn chỉ coi hắn là tiểu nhân!
Cô Ngự Hàn dễ dàng nhìn thấu trong mắt nàng không có một chút ý định che dấu hai chữ … “Trả thù”. Hắn nghiêng người tới gần bên tai nàng, hơi thở ấm áp: “Ta gọi là… Thương Tuyệt Lệ, là một quý tộc không có quyền, không có thế, nhỏ đến không thể nhỏ hơn.”
Tạm thời … không cho nàng biết trước thân phận thật sự, nếu không nàng cũng sẽ giống như những người khác, đều sợ hãi hắn. Hơn nữa hắn cũng không chuẩn bị để nhận lời nguyền từ khuôn mặt khả ái của nàng a. Thương Tuyệt Lệ, tạm thời phải ủy khuất ngươi vậy.
Bối Bối hung hăng đưa tay chụp được ngón tay đang tác quái tại môi nàng. Nàng bước vài bước tới bên cửa sổ, nhìn về phía bên ngoài lạnh lẽo trong sạch, rồi quay đầu lại bĩu môi: “Nhìn ngươi nhất định là một kẻ được coi trọng, nếu không cái gì… lão Đại Vương kia cũng sẽ không đem ngươi an bài ở một nơi tốt như vậy.”
Ha ha, thật tốt quá, hắn không bị coi trọng, vậy cơ hội khiến nàng nàng tiếp xúc đến cái… lão Đại Vương càng nhỏ!
“Ngươi nhìn hình như đang rất cao hứng thì phải.” Cô Ngự Hàn tức giận trừng mắt nhìn nàng. Có phải nàng rất hả hê với việc hắn không được coi trọng không?
Bối Bối le lưỡi, đưa cao tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, làm bộ như ông cụ non: “Thương huynh đệ, con đường làm quan luôn luôn là sai trái, ngươi đáng lẽ không nên chọn.”
Úc, hắn không có việc gì làm, lớn lên cần gì cao lớn như vậy, hại nàng muốn dùng chút lực mạnh cũng khó.
Cô Ngự Hàn dùng tay gõ gõ thoáng cái vào trán nàng: “Đừng quên ta là chủ ngươi là phó, không biết lớn nhỏ gì cả.”
Lời của hắn nghe vừa giống như giáo huấn, lại vừa hàm chứa mùi vị sủng nịnh.
“… Chủ nhân nghỉ ngơi sớm một chút ạ, thuộc hạ xin cáo lui.” Không biết Bối Bối chưa nhớ lại trang phục của bản thân hay thật sự cố ý mà sau khi nói xong liền nhanh như chớp chạy ra phòng ngủ.
“Tô Bối Bối, ta còn chưa cho phép ngươi đi…” Cô Ngự Hàn nghĩ muốn giữ nàng lại nhưng nàng đã sớm chạy xa. Hắn chỉ có thể nhìn theo thân ảnh nhỏ xinh của nàng bay lượn thật nhanh.
Tại chỗ rẽ, Bối Bối quay đầu lại hướng phòng hắn mà làm cái mặt quỷ: Ai để ý đến hắn! Chủ nhân? Hừ, vừa mới rồi hắn còn hôn nàng nha, thế mà mới được không đầy vài giây đã phân rõ giới hạn, kể có dễ nhìn cũng không thể như vậy.
___
* Nguyên bản là ‘ cơ lão’.
Truyện convert hay : Nghịch Thiên Đan Đế