Nghe giọng nói của Huyên Trữ công chúa đầy bất mãn đối với nàng, Bối Bối cắn cắn ngón tay, chưa có đáp trả lại, nàng cũng không phải là người không biết phân biệt phải trái.
“À...... thì ra là như vậy a, vậy...... Vậy không tịnh thân, người tóc đen không hiểu chuyện cứ không chịu thua kém, người đầu bạc vẫn là thực đáng thương. Cô Ngự Hàn, chàng làm rất tốt, vừa có tình vừa có lý, chàng là giỏi nhất.” Bối Bối cười ngọt ngào, giống như con chim nhỏ nũng nịu ôm lấy khuỷu tay của hắn, dịu dàng tựa vào hắn.
“Buồn nôn!” Huyên Trữ công chúa mắt trợn trừng, không vui trừng mắt nhìn tay kia của Bối Bối đang níu chặt lấy cánh tay Vương huynh của nàng, sau đó quay đầu bước đi ra ngoài.
Bối Bối cười tủm tỉm nhìn bóng dáng cứng ngắc của Huyên Trữ công chúa, rõ ràng rất khó chịu, đương nhiên nàng biết Huyên Trữ công chúa cảm thấy khó chịu đối với ai.
Nhưng mà, lần này nàng ngược lại không có cái loại tâm trạng chán ghét như trước kia, ngược lại cảm thấy hứng thú:“Cô Ngự Hàn, nói muội muội này của chàng dường như còn biết đâu là đường ngay lối thẳng, biết sai có thể sửa chữa, thiện tính phải chăng rất lớn, a......”
Cô Ngự Hàn đem nàng ôm vào lòng, hôn nhẹ lên mi tâm của nàng:“Huyên Trữ kỳ thật bản tính cũng không xấu, chính là bị làm hư, cái gì cũng đều lấy mình làm trung tâm, việc này cũng là vì nàng từ nhỏ mất đi cha mẹ, mà ta đây làm huynh trưởng lại rất ít có thời gian làm cùng bạn gần gũi với muội muội, cho nên muội muội ta mới có thể hình thành tính cách kiêu ngạo, ngang ngược lại không có cảm giác an toàn như vậy.”
“Có phải giống đứa trẻ bị bỏ rơi hay không, luôn nghĩ muốn nắm chặt lấy tấm gỗ trôi nổi để có cảm giác an toàn, ai tới tranh giành liền có tâm lý muốn giương nanh múa vuốt công kích người đó a.”
Thấy ánh mắt của nàng xoay tròn, lóe ra ánh sáng thông minh nhạy bén, lòng Cô Ngự Hàn khẽ động, cúi đầu hôn nàng:“Đúng vậy, người kia chính là nàng, cho nên nàng phải khoan dung một chút.”
“Uhm...... Ta suy nghĩ, suy nghĩ.” Bối Bối đưa tay quàng lên cổ hắn, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn.
……
Bối Bối vui vẻ phấn chấn xông thẳng vào trong phòng của Khả Y.
“Khả Y, ta nói với nàng một chuyện, tên tiểu Hầu gia kia đã bị phế bỏ chân, còn bị lệnh buộc suốt đời không thể vào hoàng cung, sau này nàng là có thể an tâm ngủ.”
Khả Y từ trong lo lắng tỉnh táo lại, nàng cố gắng thu thập tâm trạng, sau đó nở nụ cười tươi:“Bối Bối, tiểu Hầu gia thật sự sẽ không thể vào cung sao?”
“Đương nhiên, Cô Ngự Hàn hạ lệnh nha, ai dám không theo, cũng chẳng phải không muốn sống nữa rồi.” Bối Bối cười hớn hở cầm lấy điểm tâm trên bàn cắn một cái, tâm trạng tốt cực kỳ.
Khả Y cũng ngồi xuống, đem hoa quả đặt trước mặt Bối Bối, mỉm cười, tiêu tan ám ảnh trong lòng:“Bối Bối, cám ơn nàng, sau này ta sẽ không mất ngủ nữa.”
Mấy ngày nay nàng ngủ đều là nửa mơ nửa tỉnh, ám ảnh của tiểu Hầu gia vẫn quanh quẩn ở trong đầu của nàng, làm cho nàng “ăn không ngon, ngủ không yên”.
Bối Bối đưa một miếng điểm tâm đưa tới bên miệng của Khả Y ý bảo nàng ăn, sau đó thần bí nói:“Nàng có biết là ai chỉ chứng tên tiểu Hầu gia kia không? Là Huyên Trữ công chúa, Wow, thật đúng làm cho ta tưởng như sét đánh một phen, ngay từ đầu ta còn nghĩ đến nàng ấy sẽ lạc tỉnh hạ thạch” (*)
Le lưỡi, Bối Bối giả mặt mình thành mặt quỷ, nâng cằm, đảo tròn mắt, tự hỏi:“Xem ra lòng người rất sâu xa khó đoán.”
Khả Y lại nghiêm mặt, động tác nhai nuốt điểm tâm của nàng trở nên thong thả, đôi mắt hạ xuống, nỗi lòng hỗn loạn phức tạp.
Là Huyên Trữ công chúa chỉ chứng tiểu Hầu gia?
Nàng rối loạn......
Đúng vậy, nàng oán hận Huyên Trữ công chúa làm cho nàng gặp phải chuyện không chịu nổi như vậy, càng thêm thống hận Huyên Trữ công chúa một bộ dạng cao cao tại thượng tùy ý giẫm lên tư thái tôn nghiêm của người khác, hơn nữa Huyên Trữ công chúa bất hòa với Bối Bối, nàng ấy lại cảm thấy hoàn toàn bài xích đối với Huyên Trữ công chúa.
Bây giờ, tình huống đột nhiên lại thay đổi, tâm trạng của nàng phải như thế nào mới đúng đây?
“...... Khả Y, Khả Y? Nàng làm sao vậy? Nàng không vui sao?” Bối Bối nghi hoặc quan sát kỹ dáng vẻ hoảng hốt của Khả Y, nàng gọi Khả Y vài tiếng đều không được đáp lại.
Suy nghĩ, Bối Bối tò mò lại hỏi:“Khả Y, vừa rồi lúc ta đến phát hiện nàng đang ở bên cửa sổ thở dài nga, nàng...... Có phải lại nghĩ tới biểu ca của nàng hay không?”
Bối Bối nói đến đoạn cuối câu hỏi, có vẻ có chút cẩn thận, sợ chạm vào chuyện thương tâm của Khả Y.
Biểu ca?
Khả Y ngẩn người một chút, mãi đến lúc này nàng mới phát hiện, nàng rất ít khi nhớ tới biểu ca, bây giờ nhắc tới biểu ca, tâm trạng đau khổ cay đắng ngày đó đã phai nhạt đi.
Vừa rồi người nàng nghĩ đến...... Thật ra là Thương Tuyệt Lệ, kể từ sau đêm đó, cuộc sống của nàng cũng đã mất theo nam nhân ấy.
Không biết hắn bây giờ đang làm gì?
Nghĩ đến hắn, ánh mắt Khả Y lại ảm đạm hẳn, nàng muốn gặp hắn, lại không biết nên đối mặt với hắn như thế nào, bọn họ không có tương lai, nàng không thể có tương lai với cùng hắn.
“Khả Y? Nàng lại thất thần rồi nha.” Bối Bối có chút lo lắng nhíu mày, Khả Y dường như đang giấu một chút tâm sự không vui.
“A? uhm, ta không sao, chính là nhớ tới một số chuyện cũ không như ý, cảm thấy có chút thương cảm thôi.” Giọng nói của Khả Y rất thấp, ánh mắt dao động, không dám đối diện với Bối Bối, nàng...... nói dối.
“Uhm, thì ra là như vậy a, vậy không cần nghĩ nhiều, nhớ rõ thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng là được.” Bối Bối dường như có chút đăm chiêu quan sát Khả Y mang vẻ mặt có chút bối rối, sau đó chỉ có thể ám chỉ trong lời nói, Khả Y đang nói dối, nhưng là nàng cũng không ép nàng ta.
Mỗi người đều có quyền lợi có bảo vệ bí mật ở sâu trong nội tâm của mình, một góc riêng tư bí mật nhất, thường thường là nhu nhược nhất, nếu nói không cẩn thận có thể tổn thương đến người khác.
“Bối Bối, ta đi pha trà cho nàng.” Khả Y có chút chột dạ, Bối Bối không truy hỏi đến cùng, nàng càng thêm áy náy muốn chạy trốn.
“Được, nàng biết ta thích nhất loại nào đúng không?” Bối Bối tươi cười liếm liếm môi, một dáng vẻ vội vàng muốn nếm thử.
“Ta biết.” Khả Y bị bộ dạng thèm ăn của Bối Bối làm cho nở nụ cười.
......
Thời gian trôi đi, Bối Bối từ trong cung điện của Khả Y đi ra, nhìn xa xa phía chân trời thật không dễ gì có thể thấy được một ít tia nắng của mặt trời, nàng ngẩng mặt tiếp nhận ánh sáng mặt trời ấm áp ấy, thân người hơi duỗi ra.
Bỗng nhiên, trong tầm mắt của nàng dường như nhìn thấy bóng dáng của Thương Tuyệt Lệ, nàng dụi mắt nhìn lại.
Thật là Thương Tuyệt Lệ, hắn ở bên kia ngoảnh đầu nhìn trộm cái gì? Nhưng lại là hướng phòng ngủ của Khả Y.
Suy nghĩ, nàng hình như tỉnh ngộ hé miệng, chẳng lẽ...... Thương Tuyệt Lệ thầm yêu Khả Y?
Có thể sao?Tên đầu gỗ kia......
Đợi chút, nàng cẩn thận nhớ lại mọi chuyện từ trước đến giờ,dường như...... dường như Thương Tuyệt Lệ thật sự chăm sóc cho Khả Y rất chu đáo, giống như lần kia Khả Y bị thương ở cổ, hắn vậy mà còn nhanh hơn nàng một bước đi gọi ngự y.
Chẳng lẽ nàng đoán đúng rồi?!
______
(*)Lạc tỉnh hạ thạch: thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại, nhân lúc người té xuống giếng thì nén đá theo
(nghĩa tiếng Việt dịch ra là thành ngữ “giậu đổ bìm leo”).
Truyện convert hay : Đạp Thiên Long Hoàng