Đột nhiên bị hắn rống bên tai như vậy, Bối Bối bị dọa cho hoảng sợ: “Ngươi, ngươi như thế nào vậy? Ta chính là tử tế tính an bài cho ngươi cùng với những người tuyển chọn Vương hậu lần đầu tiên thân mật tiếp xúc, ngươi không vui sao?”
“Có quỷ mới thích! Ngươi làm các nàng mặc thành cái dạng gì? Xem nơi này là chỗ nào, thật sự là xằng bậy!” Cô Ngự Hàn nổi giận làm khuôn mặt tuấn tú trở nên âm u.
Hắn quay lại lạnh giọng hạ lệnh đối với những mỹ nữ vẫn còn đang khảy đàn nhảy múa: “Đủ rồi, toàn bộ lui ra cho ta!”
Các nàng hoảng hồn lập tức dừng lại, khom người đáp: “Vâng”
Bối Bối cảm giác được các nàng lúc đi qua bên người nàng, đều ngẩng đầu hướng ánh mắt ai oán nhìn nàng, làm nàng xấu hổ không thôi.
“Uy uy, ngươi như thế nào có thể để hảo tâm an bài của ta rút lui, ngươi có biết ta đã tốn rất nhiều tâm tư hay không?” Bối Bối chỉ trích hắn, trong lòng vì hành động bài trừ gạt bỏ mỹ nữ của hắn mà cảm thấy không hiểu, thở dài một hơi.
“Hừ! Ngươi, đi, ra, ngoài.” Cô Ngự Hàn tức giận liếc mắt nhìn nàng, sau đó quay đầu đi vào bên trong, không hề quay đầu lại nhìn nàng nữa, hắn sợ bản thân không khống chế được, không nhẫn nhịn được hiện ra người thật lại lần nữa làm nàng kinh hãi!
“Người dọn sạch sẽ nơi này cho ta.” Sau màn che nơi thân ảnh của hắn biến mất truyền ra âm thanh rất căm tức.
Bối Bối ngây người ra, hắn mới vừa rồi là đuổi nàng đi ra ngoài? Nhưng lại thật hung dữ, đây là nàng lần đầu tiên nhìn thấy hắn nổi giận. Ngẩn ngơ đứng ở cạnh cửa, những người hầu khác đã nhanh chóng đi vào dọn dẹp lại, nàng vô tình không để ý tới, chỉ thẫn thờ nhìn nơi hắn biến mất, trong lòng chợt nhói đau.
Trong lúc nàng ngẩn người, Anh Nhi đi tới kéo nàng đi: “Tô công tử, Vương để cho ngươi đi, mau cùng ta đi, Vương mặc dù bình thường rất ôn hòa, nhưng lúc tức giận cũng rất đáng sợ.”
Bị động để Anh Nhi lôi kéo đi tới bên ngoài hành lang gấp khúc, Bối Bối nuốt nuốt nước miếng: “Anh Nhi, Cô Ngự Hàn hình như thật sự nổi giận?”
Anh Nhi gật đầu, bất đắc địa trả lời: “Đúng vậy, Vương nổi giận! Ngươi làm cho Vương tức giận, nhưng Vương đối với ngươi tốt lắm, nếu là người khác làm cho Vương nổi giận, Vương trực tiếp đem hắn đá văng đi.”
Cái gì! Đá bay? Thái thái thái… Tanh máu như vậy sao? Cô Ngự Hàn bạo lực như vậy sao?
“Ta đây nên làm cái gì bây giờ?” Bối Bối cố gắng điều khiển đầu óc, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại.
Anh Nhi phiền não nâng cằm: “Ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.”
Vương rất ít nổi giận, chỉ là khi nổi giận sẽ rất kinh khủng, nhớ Vương có một lần nổi giận đã đem cái cung điện này phá hủy hơn phân nửa, lực lượng cường đại của Vương làm nàng đứng ở xa nhìn cung điện bị thiêu mà chân phát mềm nhũn.
“… Bằng không ta đi xin lỗi hắn.” Bối Bối rất anh dũng hy sinh nói, mặc dù nàng không biết mình làm sai chuyện gì để hắn nổi giận, còn đem nàng đuổi ra ngoài, ô ô ô, thật mất mặt!
Anh Nhi vội vàng xua tay, dùng ánh mắt rất không tín nhiệm nhìn Bối Bối: “Đừng đừng, hiện tại nếu ngươi xuất hiện ở trước mặt Vương, thật không tốt, Vương sẽ càng thêm tức giận.”
Bối Bối trơ mắt nhìn Anh Nhi vẻ không phục: “Tại sao sẽ càng thêm tức giận, ta chỉ là đi nói xin lỗi với hắn, nói không chừng ta hướng hắn nói xin lỗi, hắn liền không tức giận.”
Nghe Bối Bối vừa nói như thế, Anh Nhi càng khẩn trương, nàng dứt khoát dắt tay Bối Bối kéo đi thật xa: “Ta xem hãy để cho Vương tỉnh táo lại đã, rồi người hãy đi nói xin lỗi sẽ tốt hơn, đi thôi đi thôi, đêm đã khuya, để cho ngày mai tinh thần thật tốt hãy trở lại nói xin lỗi.”
Xin lỗi? Bộ dáng của Tô Bối Bối thoạt nhìn giống như là đi thẩm vấn, một điểm cũng không giống như bộ dáng ăn năn.
Truyện convert hay : Manh Bảo Giá Lâm: Ngọt Sủng Thần Bí Thê