Lại một lần nữa, bọn họ đi tới bên dòng suối.
Thấy ánh mắt hắn hướng về dòng suối trước mặt, nhìn qua nhìn lại, Huyên Trữ đối với hành động này cảm thấy khó hiểu.
Nghiêng đầu nhìn hắn: “Hắc Khi Phong, chàng dẫn ta tới nơi này làm cái gì?
Hắc Khi Phong đáp lại nàng bằng một cái cười thần bí, trong chớp mắt đã xoay người đến một bãi cỏ, cầm lấy một cái túi bằng vải bố.
Hắn mở cái túi, bên trong liền lộ ra các hạt gạo trắng ngời.
Huyên Trữ vẫn không hiểu nguyên do: “Chàng lấy gạo tới đây để vo sao? Không phải chàng muốn ta đi theo để nói chuyện sao? Chẳng lẽ muốn ta đến giúp ta giúp chàng vo gạo?
Nói xong, nàng đột nhiên lại cảm thấy ý nghĩ của chính mình có chút buồn cười.
Như thế nào một chút gạo cũng cần nàng phải giúp? Không cần.
Cảm thấy suy đoán của mình thật ngây thơ khiến nàng không nhịn được mỉm cười.
Hắn cũng cảm thấy buồn cười mà lắc đầu: “Không phải. Số gạo này không phải lấy từ trong hang động mang ra mà là ta vớt ra từng chút từng chút từ dòng nước suối.”
“A? trong dòng suối này có gạo? “Huyên Trữ cảm thấy ngạc nhiên.
“Đúng vậy, đây là chuyện mà ta muốn nói với nàng.”
Hắn dọc theo dòng suối nhỏ đi lên, ý bảo nàng đi cùng.
“Ta phát hiện trong dòng suối nhỏ có hạt gạo chắc từ thượng nguồn chảy xuống, mới đầu ta còn tưởng là do người từng ở hang động còn lưu lại, nhưng sau này chứng thực không phải vậy.”
“Vậy chàng làm sao chứng minh được gạo này là từ trên thượng nguồn chảy xuống” Huyên Trữ hỏi tới cùng.
Hắn quay đầu lại, ánh mắt rơi vào một chỗ ở giữa khe suối, duỗi tay chỉ tới trước: “Ta cố ý vớt gần hết gạo ở một đoạn suối này mà ta cũng không vo gạo ở đây, nhưng mới chỉ qua một ngày, bên trong một đoạn suối này đã gia tăng thêm rất nhiều gạo. Cho nên ta kết luận nhất định có người ở thượng nguồn vo gạo, hơn nữa rất có khả năng không chỉ một nhà bằng không không có khả năng tích lũy nhiều gạo như vậy dưới hạ nguồn.”
Lúc bấy giờ Huyên Trữ rốt cuộc mới hiểu rõ, nàng vừa mừng vừa sợ nhìn về phía thượng nguồn, mặc dù không nhìn thấy tận cùng.
“Ý chàng là nói đi dọc theo khe suối này lên… có người ở?”
Hắn gật đầu, tầm mắt cũng theo hướng nàng nhìn về dòng suối phía thượng nguồn: “Ta nghĩ không sai được, chỉ cần chúng ta dọc theo hướng của dòng suối này sẽ đi đến được thượng nguồn, sẽ không phải mắc kẹt tại chỗ này.”
Huyên Trữ vui vẻ được trong chốc lát thì lại xịu vai xuống.
“Nhưng mà, chúng ta thế nào mà đi được, chàng xem đoạn suối này chỉ có chỗ này là bãi cỏ, chỗ đó, dòng suối là nước chảy qua phía dưới sơn động, căn bản là không có đường ra.”
Hắn chỉ cười nhàn nhạt, con ngươi đen phát ra tia sáng lấp lánh cảm thấy thú vị, đồng thời nhướng mày: “Chúng ta không phải là rắn sao? Chẳng lẽ nàng là rắn mà lại không biết bơi lội? Hay là nàng không biết biến thân? Cũng không sao, ta có thể giúp….”
“Ta biết biến thân, cũng biết bơi lội, nhưng mà …. khả năng bơi của ta không tốt lắm.” Nàng ngượng ngùng thừa nhận mình là một con rắn một chút hữu dụng cũng không có.
“Không sao, ta sẽ bảo vệ nàng”
Đôi mắt của hắn ánh lên tia nhìn mạnh mẽ như ngọn lửa nóng rực nhìn về phía nàng.
Mặc dù được ngăn cách bởi một khối không khí nhưng Huyên Trữ vẫn cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng kia.
Trong nháy mắt, nàng có một loại cảm giác, hắn nhìn nàng, ánh mắt như Vương huynh nhìn tẩu tử, hàm ý thật mãnh liệt như muốn bảo vệ nàng ấy, giống như loại bảo vệ của tình yêu nam nữ.
Bốn mắt nhìn nhau, cảm giác nồng cháy, tựa hồ trong khoảnh khắc đưa nhiệt độ không khí lên cao.
Một lúc lâu sau đó, nàng mới dời tầm mắt khỏi người hắn, không khỏi cảm thấy mặt đã đỏ bừng.
Lần đầu tiên nàng xuất hiện dáng vẻ yêu kiều của nữ nhi: “Ừ, ta tin tưởng chàng”
Đột nhiên, bàn tay to của hắn cầm lấy tay nàng, nhìn vết thương trên tay nàng đã sớm kết lại thành sẹo, con ngươi đen tỏa ra một tia nhìn sâu thẳm.
“Ta hy vọng nàng luôn tin tưởng ta.”
Nghe vậy, Huyên Trữ ngây ngẩn cả người, nhìn hắn, khí phách trong đôi mắt hắn khác hẳn bình thường, khí phách này làm cho trái tim nàng đập nhanh như bay.
“Chàng….Ý của chàng là…. Là cái kia sao?”
Bạc môi của hắn ngậm cười, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, nhưng vẫn kiên định nhìn nàng: “Đúng vậy, chính là cái ý kia mà nàng nói”.
Huyên Trữ lại sửng sốt, hắn cũng biết đùa a?
Nàng nở nụ cười, vung phấn quyền khẽ đấm lên người hắn một cái, đôi mắt giảo hoạt liếc nhìn hắn: “Chàng có biết cái ý kia ta nói là cái gì?”
“Ta biết.” Hắn vẫn mỉm cười như trước con ngươi đen càng trở nên thâm thúy.
“Vậy chàng nói xem là cái gì.”
Hắn nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú bỗng có một chút hồng, xen lẫn một chút xấu hổ lại càng thêm đỏ ửng, thoạt nhìn càng thêm câu dẫn hồn phách.
Đấu tranh do dự một hồi, hắn cuối cũng ấp úng nói nước đôi: “Khụ… Chính là cái ấy.”
“Cái nào.” Huyên Trữ không hài lòng bất mãn hiện rõ trên nét mặt, không có được đáp án nàng nhất quyết không bỏ qua.
Nhìn thấy đôi môi đỏ mọng trước mặt khẽ giương lên khiêu khích quả thật đối với hắn là một loại cám dỗ mê hoặc. Tim hắn như muốn nảy ra ngoài.
“Chàng nói đi.”
Thật muốn chết người a, đôi môi đỏ mọng ấy mở ra khép lại thật chấn động mê người.
Hắn nuốt nước miếng, ánh mắt khóa chặt tại môi đỏ mọng của nàng không sao dời đi được.
Rốt cuộc cũng không thể kiềm nén được khát vọng không ngừng tăng lên trong đầu, bàn tay hắn choàng qua vòng eo của nàng, nhẹ nhàng ấn một cái lập tức thân thể cả hai nhanh chóng gần sát lại với nhau.
Hắn cúi đầu, bạc môi nhẹ nhàng đặt trên đôi môi đỏ hồng của nàng: “Chính là cái này.”
Sự tiếp xúc mật thiết trong khoảnh khắc, Huyên Trữ chỉ cảm thấy trong đầu như có tiếng nổ oành một cái, trong phút chốc cả người nóng lên.
Nàng mở to mắt, như không tin được trước mắt là gương mặt tuấn tú của hắn.
Hắn hắn hắn….Hắn đang hôn nàng……
Thấy nàng phản ứng kinh ngạc như thế, đuôi mày của hắn khẽ động đậy càng thêm xúc động mà dây dưa lưu luyến ở môi nàng, đồng thời kề môi nàng mà khàn giọng thì thầm: “Nhắm mắt lại.”
“Ưhm….. được….”
Nàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đôi cánh tay chậm rãi ôm lấy người hắn, đồng thời hơi ngẩng đầu tiếp nhận nụ hôn của hắn.
Môi của nàng thật mềm mại, giống như trong trí nhớ nàng chủ động hôn hắn, một loại tiếp xúc khuấy động các cảm xúc trong lòng hắn.
Hương thơm tinh khiết nhàn nhạt từ miệng nàng cứ quấn quýt lấy hắn, cuốn hút khiến lòng của hắn như người say.
“Huyên nhi…..” Hắn thân thiết gọi nàng, khẽ than thở một tiếng, hôn nàng càng thêm nhiệt liệt.
Nàng cái gì cũng không suy nghĩ được, chỉ biết cơ thể của mình đã mềm nhũn đi, nếu không phải hắn ôm nàng, nàng cũng không chút nghi ngờ mình sẽ có thể ngã bất cứ lúc nào.
Thì ra, cảm giác hôn môi với một nam nhân mà mình yêu mến lại tốt đẹp như thế.
Truyện convert hay : Đích Nữ Chi Yên Nhập Tâm Phi