Trên đường, người đi đường đi đi lại lại, vẫn náo nhiệt như trước.
Đối với sự huyên náo của xung quanh, Huyên Trữ sớm đã không để ý một chút nào, nàng chỉ yên lặng nhìn nam nhân trước mắt, thuận theo sự im lặng của hắn… mà im lặng.
Hắn nhìn “Hắc tinh ngọc bội” mà xuất thần, nàng nhìn hắn… mà chua sót.
Tư thế như vậy duy trì trong chốc lát, lão bản bắt đầu cảm thấy quái dị.
“Công tử, phu nhân? Công tử… “
Lão bản càng kêu càng lớn, rốt cuộc đưa Hắc Khi Phong từ trong thất thần quay về.
Con ngươi đen của hắn thanh tỉnh, thân mình run lên một chút, ngọc bội trong tay trong lúc lơ đãng mà rơi xuống.
Hắn hành động phi thường nhanh duỗi tay ra, liền vững vàng bắt được ngọc bội.
“Xin lỗi.” Hắn chuyển hướng lão bản mà tạ lỗi.
Nhìn thấy cử chỉ quái dị của họ, sắc mặt lão bản có chút thay đổi, nhưng vẫn không dám biểu lộ quá ra ngoài.
Sau đó, Hắc Khi Phong rốt cuộc nhìn về phía Huyên Trữ.
“Huyên nhi… “
Hắn mới kêu một tiếng, nàng liền giấu đi hết tất cả thương tâm, lộ ra nụ cười tươi sáng với hắn, làm bộ như vừa rồi cái gì cũng không có xảy ra.
Thật sự, đối với hắn mà nói, trong ý thức của hắn, vừa rồi cái gì cũng không có xảy ra.
“Phong, chàng thích ngọc bội này không?” Nàng một lần nữa hỏi lại.
“Nàng mua cho ta sao?”
Nàng gật gật đầu: “Đúng vậy, đương nhiên là mua cho chàng, mắt nhìn của ta cũng không tệ chứ? Thích không?”
Nàng lại hỏi lần nữa.
Hắn mỉm cười: “Chỉ cần là nàng mua, ta đều thích.”
Huyên Trữ cũng cười cười, sau đó xoay người hướng lão bản: “Chúng ta sẽ lấy ngọc bội này.”
“Được thôi!”
Lão bản cười híp mắt gói ngọc bội lại, thu tiền, hớn hở mời họ đi thong thả.
Bọn họ lại nhập vào trong đám đông.
Chỉ là…
Huyên Trữ nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, mặc dù lúc này đây hắn đang nắm tay nàng, nhưng mà, nàng lại không còn như vừa rồi có thể cảm nhận được lòng của hắn.
Lòng của hắn, tựa hồ rời nàng hơi xa.
Bởi vì, ánh mắt hắn, sẽ thường hay lạc sang hướng khác, vẻ mặt trầm tư, mà không còn là… một mực chú ý đến nàng, lại càng không phải… một mực mỉm cười nhìn nàng.
Hứng thú đi dạo phố dần dần phai nhạt, hiếu kỳ trên mặt nàng không còn, mà hắn, cũng không lưu ý đến.
Nàng cúi mắt nhìn hai tay họ đang nắm nhau, ngực như bị luồng khí nóng ngăn lại, buồn đến đau.
Những ngày bọn họ có thể nắm tay như vậy… có phải đã kết thúc rồi không?
Đi rồi đi, hắn đột nhiên dừng bước.
Ánh mắt của Huyên Trữ lo được lo mất một lần nữa lại cứng lại, nàng quay đầu nhìn hắn, mà hắn lại nhìn phía trước, một nỗi tâm tư mà nàng không biết đang lưu chảy trong con ngươi đen của hắn.
Nàng thuận thế nhìn lại, nhìn thấy một tiểu hài tử chống một bó kẹo hồ lô đang đứng ở chỗ rẽ, một nam tử trẻ tuổi đưa thỏi bạc cho tiểu hài tử, sau đó lấy một xâu kẹo hồ lô cho nữ tử bên cạnh, hai người vừa nói vừa cười.
Chờ sau khi một nam một nữ kia đi xa, nàng kéo tầm mắt về, ánh mắt chua sót phức tạp nhìn một bên mặt hắn.
Nàng nghĩ ra rồi, lúc tẩu tử cùng hắn quen biết, cũng là bởi vì một xâu kẹo hồ lô.
Hắn… vẫn như cũ đối với những chuyện liên quan đến tẩu tử có ấn tượng sâu sắc đến nỗi không chuyện nào có thể so sánh được.
Tình cảm của hắn dành cho tẩu tử… hiển nhiên, không thể bị thay thế.
Cho dù hắn quên hết quá khứ, nhưng quá khứ lại mang đến cho hắn cảm giác, không thể bôi xóa.
Nàng cúi đầu, chớp chớp mắt, giấu đi lệ quang vì không khống chế được mà trào ra.
Hít thật sâu, nàng nhịn xuống đau đớn đang nghẹn ứa trong cổ họng, nhưng, thật sự rất khó chịu, khí lực toàn thân như bị rút đi hết, ngay cả khí lực cầm tay hắn… Cũng bị mang cả đi.
Dần dần, nàng buông tay hắn ra, tinh thần ảm đạm.
Nhưng mà, ngay tại lúc tay nàng buông ra, hắn lại đột nhiên hoàn hồn, cầm chặt tay nàng.
Nàng sửng sốt, ngơ ngác nhìn hai tay họ lại nắm vào nhau, xuất thần…
“Huyên nhi, nàng làm sao vậy? Có phải muốn đi đâu không? Sao đột nhiên buông tay, rất dễ dàng bị lạc mất nhau.”
Nghe được giọng nói của hắn, nàng chậm rãi ngẩng đầu, hắn đang ôn nhu nhìn nàng.
Nàng muốn tỏ ra không có việc gì mà cười với hắn, nhưng, khi nàng muốn chuyển môi, lại phát hiện… nàng không có khí lực cười.
Rốt cuộc, nàng biết, thì ra, cười… cũng cần sức lực.
“Phong, nếu có một ngày chúng ta lạc mất nhau thì làm sao bây giờ?” Nàng nhẹ nhàng mà hỏi, ánh mắt xa xăm.
Hắn điểm điểm mũi nàng, cười điềm đạm: “Vậy nàng phải ngoan ngoãn trở về nơi chúng ta bị lạc, như vậy ta có thể tìm được nàng.”
“Chàng thật sự sẽ tìm được ta sao?”
“Nhất định sẽ.” Giọng nói hắn thực khẳng định, hắc mâu lại càng kiên định nhìn nàng.
Thật sự sẽ sao? Vừa rồi, nàng chỉ đứng bên cạnh hắn, hắn cũng cơ hồ quên đi sự tồn tại của nàng, hắn… thật sự sẽ tìm được nàng sao?
Cuối cùng hắn cũng chú ý tới vẻ khác thường của nàng.
“Huyên nhi, sắc mặt nàng rất tái nhợt… tay cũng rất lạnh, có phải khó chịu hay không? Chúng ta lập tức trở về… “
Hắn nắm hai tay nàng, dùng bàn tay to bao bọc lại, thần thái căng thẳng.
Nuốt nuốt nước miếng, nàng rốt cuộc nuốt xuống đau đớn trong cổ họng, để mình khôi phục một chút thần thái.
Nhẹ nhàng lắc đầu, nàng mở miệng, dừng trong chốc lát mới phát ra âm thanh: “Không, ta không có khó chịu, chắc là đã đói bụng, ta còn chưa muốn trở về, chúng ta ăn gì trước là ta có thể tiếp tục có khí lực đi dạo.”
“Nhưng mà… ” Hắn vẫn là lo cho tình trạng sức khỏe của nàng.
“Phong, ta muốn cùng chàng chơi vui vẻ một ngày, sau này… có thể sẽ không còn cơ hội.”
Nói xong lời cuối cùng, ngữ điệu của nàng có chút ảm đạm.
“Nếu nàng thích, sau này ta lại đưa nàng đến… “
Hắc Khi Phong như cũ muốn thuyết phục nàng trở về.
“Không, ta muốn đi dạo ngay bây giờ, ta không muốn trở về!”
Nàng dứt khoát khó chịu mà rút tay về, xoay người đưa lưng về hắn, giả vờ giận dỗi.
Thật ra, nàng chỉ muốn quý trọng mỗi một khắc có thể cùng hắn ở bên nhau.
“Vậy… Được rồi, ta đưa nàng đi ăn, nhưng nếu nàng thật sự cảm thấy khó chịu nhất định phải nói cho ta biết.”
Hắn thận trọng dặn dò, đôi mắt đen chuyên chú trên gương mặt tái nhợt của nàng.
Rốt cuộc, lại có được toàn tâm chú ý của hắn, Huyên Trữ chậm rãi nở nụ cười.
“Ừm.”
Nàng nặng nề mà gật đầu.
Truyện convert hay : Phục Thiên Đế