Gió, nhẹ thổi qua tóc, Bối Bối chỉ cảm thấy trán theo gió mà rơi xuống ba đường hắc tuyến.
Nàng hít sâu một hơi, cố gắng hoãn lại cổ xúc động muốn gào thét lên trong lòng.
Nàng hung tợn trừng mắt Hắc Khi Phong, đối với sự ngốc nghếch của hắn thật sự là muốn giương cờ trắng đầu hàng.
“Ngươi không biết suy nghĩ sao? Tình yêu là bình đẳng, song phương đều phải dâng hiến, tình yêu như vậy mới hạnh phúc, ngươi chỉ muốn Huyên Trữ tiếp tục yêu ngươi, lại không nói ngươi cũng tiếp tục yêu nàng, quan hệ như vậy của các ngươi trong góc nhìn của Huyên Trữ chính là một loại quan hệ hôn nhân dị dạng, hơn nữa ngươi còn nói sẽ đền bù nàng, nàng yêu ngươi, cho nên càng hy vọng ngươi cũng yêu nàng, không phải xuất phát từ tấm lòng đền bù mà đối xử tốt với nàng, bởi vì sự đền bù của ngươi sẽ chỉ làm nàng cảm thấy tình yêu dành cho ngươi mà nói chính là một loại thủ đoạn để thắng được ngươi, tình yêu biến thành một loại công cụ, đó là làm cho người chân thành cảm thấy khó chấp nhận cỡ nào, ngươi cái tên ngốc nghếch này!”
Yêu, là bình đẳng…
Hắc Khi Phong kinh ngạc nhấm nháp những lời này, cỗ lo lắng trong lòng kia tựa hồ chậm rãi tản ra.
Bởi vì nàng yêu hắn chân thành, cho nên, nàng hy vọng hắn đối xử tốt với nàng cũng xuất phát từ tình yêu chân thành, mà không phải bởi vì đền bù.
Thì ra là thế, thì ra là thế…
Nếp nhăn giữa hai hàng lông mày dần dần dãn ra, bạc môi hắn giương lên nụ cười nhạt.
“Tiểu Bối, cám ơn nàng, ta biết ta nên làm như thế nào rồi.”
Bối Bối phẩy phẩy đầu lưỡi, cơn tức giả vờ rốt cuộc bởi vì sự thông suốt của hắn mà biến mất.
“Không cần khách khí, tuy rằng ngươi lớn tuổi hơn nhiều so với ta, ta lại phải gọi ngươi là muội phu thì có chút không thỏa đáng, nhưng là vì để ta mau đẩy tiểu cô điêu ngoa kia ra ngoài, ta phí nhiều nước bọt chút vẫn là đáng giá.”
Nói xong, nàng che miệng cười trộm.
Hắc Khi Phong cũng cười, là vì tương lai của hắn cùng Huyên Trữ mà cười, bọn họ… không cần làm bằng hữu, bọn họ sẽ làm phu thê, hơn nữa là nhất định sẽ!
…
Một ngày này, Hắc Khi Phong lại tìm Cô Ngự Hàn đàm luận về việc chữa khỏi Huyên Trữ.
Cô Ngự Hàn vẻ mặt có chút suy nghĩ sâu xa nhìn Hắc Khi Phong, ánh mắt nghiêm nghị: “Ngươi thật sự quyết định sao? Không sợ bất cứ nguy hiểm nào mà giúp muội muội ta đổi máu?”
“Đúng vậy, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho Huyên nhi.”
“Vậy còn ngươi?” Lông mày Cô Ngự Hàn không vì cam đoan của Hắc Khi Phong mà dãn ra, ngược lại càng cau chặt.
“Ta?” Hắc Khi Phong có chút không rõ.
Cô Ngự Hàn mấp máy bạc môi, đôi mắt đen nhìn hắn thật sâu: “Đúng vậy, chính là ngươi! Ngươi cứu Huyên nhi, vậy còn ngươi? Ngươi có thể cam đoan ngươi nhất định cũng sẽ không xảy ra chuyện gì? Nếu ngươi không thể cam đoan, vậy đừng cứu muội ấy.”
“Vì sao?” Hắc Khi Phong không đáp hỏi lại.
“Bởi vì nếu ngươi cứu muội ấy ngược lại để cho mình xảy ra chuyện, cả đời Huyên Trữ sẽ sống trong thống khổ, ngươi có thể giấu nàng một khắc, lại không thể giấu nàng một đời, tâm tình khi yêu một người, ngươi còn không hiểu sao?”
Hắc Khi Phong nhẹ nhàng cau mày, trong đầu hiện lên gương mặt Huyên Trữ, bên môi không khỏi giương lên nụ cười ôn nhu.
Tâm tình khi yêu một người, hắn đã hiểu.
Yêu một người, cũng phải vì người đó mà sống cho tốt, nếu không, thì sẽ phải bỏ lại nàng một thân một mình trên thế gian mà thống khổ.
Hắn yêu nàng, cho nên, hắn không nên để nàng thống khổ, tuyệt đối không thể để mình xảy ra chuyện.
“Ta biết rồi, ta cam đoan với ngươi, trước khi chưa cho nàng hạnh phúc, ta sẽ không để mình xảy ra chuyện gì.”
Hắc Khi Phong nói rất nhẹ, ngữ khí lại xen lẫn sự hứa hẹn kiên định.
…
Bên kia, Bối Bối thực cố ý trong tẩm cung của Huyên Trữ tham quan một vòng, quay đầu, cười tủm tỉm nhìn Huyên Trữ đang nằm trên giường.
“Xem ra Hắc Khi Phong đối với ngươi vẫn là có tình có ý, ngươi xem hắn còn nhường tẩm cung của mình cho ngươi ở.”
Huyên Trữ cắn cắn môi, ánh mắt u sầu dời hướng ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Tẩu tử, ngươi đừng nói lung tung, hắn… không phải thật sự có tình có ý với ta.”
Bối Bối đi đến trước mặt Huyên Trữ, ngăn trở tầm mắt của nàng, ánh mắt gắt gao nhìn nàng, không cho nàng trốn chạy.
“Ngươi cũng không phải hắn, ngươi làm sao mà biết hắn không phải thật sự có tình có ý với ngươi? Ngươi có hỏi qua hắn sao? Hay là chính miệng hắn nói cho ngươi hắn không có cảm tình với ngươi?”
Hắn cái gì cũng không có nói? Chỉ nói… hắn sẽ đền bù nàng.
Hôn nhân đền bù như vậy, nàng không lấy, cũng không lấy nổi, Hắc Khi Phong… nàng lấy không nổi.
Thấy nàng cúi đầu không nói gì, Bối Bối có chút bất lực thở dài: “Xem ra giải linh hoàn tu hệ linh nhân [1].”
Bỏ đi, dù sao tên ngây thơ kia đã hiểu bản thân nên làm như thế nào, người ngoài cuộc như nàng không cần nhiều chuyện nữa, ở trong lòng Huyên Trữ, sự tồn tại của nàng vẫn là rất mẫn cảm.
Mà sự tồn tại mẫn cảm của nàng, chỉ có Hắc Khi Phong mới có thể cởi bỏ nút thắt này.
Chỉ chốc lát sau, Cô Ngự Hàn đi vào.
Bối Bối đi qua, chủ động khoác khuỷu tay hắn: “Hàn, chàng có phải chuẩn bị giúp Huyên Trữ giải độc của cỏ Huyết Tâm không?”
Hắn vuốt dọc sống mũi nàng: “Người hiểu ta chỉ có nương tử thân ái!”
“Vương huynh, huynh thật sự có biện pháp gỡ đi liên lụy giữa ta và Hắc Khi Dạ?” Huyên Trữ có vẻ rất vội.
Nàng mỗi ngày đều muốn muốn thoát khỏi sự dây dưa với Hắc Khi Dạ, nàng không muốn lại bởi vì mình mà để Hắc Khi Dạ tiếp tục uy hiếp Hắc Khi Phong.
Nàng muốn hắn, mãi mãi đều bình bình an an.
Cho dù, hôn nhân giữa nàng và hắn, trong thế giới của nàng, đây là một giấc mộng hư danh tuyệt vời, tỉnh mộng, tim nàng cũng đã tan nát.
Chỉ là, cho dù tan nát con tim, cạn khô nước mắt, nàng vẫn hy vọng… hắn vô sự.
Chỉ cần hắn vô sự, nàng có thể yên tâm, chỉ cần hắn vô sự… là tốt rồi.
Cô Ngự Hàn đi đến trước mặt nàng, có chút nghiêm túc nhìn nàng: “Huyên Trữ, kế tiếp Vương huynh phải thi pháp khử độc giúp muội, nhưng, vì để cho an toàn, Vương huynh sẽ phong bế ý thức của muội lại, muội phải nhớ kỹ, đừng phản kháng, nếu không sẽ rất nguy hiểm, biết không?”
Nàng rất tín nhiệm nhìn, nghiêm túc gật đầu: “Ừm, mọi thứ Huyên Trữ đều nghe lời Vương huynh!”
Cô Ngự Hàn sờ sờ đầu nàng, bạc môi tươi cười: “Ngoan, yên tâm đi, tin tưởng Vương huynh, Vương huynh sẽ chữa khỏi cho muội.”
Tiếp theo, hắn nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo trên người nàng, nàng liền nhắm mắt lại, mềm nhũn ngã vào lòng Cô Ngự Hàn.
Hắn ôm lấy nàng, nói với Bối Bối: “Tiểu Bối Bối, chờ một chút nàng nhớ giúp ta canh chừng trận pháp, đừng để ai quấy rầy đến ta.”
“Ta biết.” Bối Bối vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Nương tử ngoan.” Hắn hôn trán nàng, sau đó bế Huyên Trữ cùng nàng đi ra ngoài.
Đi vào đình viện, Hắc Khi Phong sớm đã ngồi xếp bằng, chờ ở đó.
Ánh mắt hắn dịu dàng nhìn người trong vòng tay Cô Ngự Hàn, ôn nhu gọi nhẹ: “Huyên nhi, nương tử… ”
Cô Ngự Hàn đặt Huyên Trữ xuống, sau đó bắt đầu thi pháp.
______[1] Giải linh hoàn tu hệ linh nhân: muốn gỡ chuông thì phải nhờ người làm chuông (ai làm thì người đó giải quyết)
Truyện convert hay : Ta, Tới Cửa Con Rể